“Nửa tháng?” Phan Diễm Hồng nghĩ Triệu Đại Vĩ ăn nói khoác lác, vô cùng ba hoa.
Khẽ lắc đầu, cô ta buông đũa trong tay xuống: “Bữa cơm này rất ngon, không uổng công chuyến đi này. Triệu tổng, tôi muốn đi thanh toán, cậu muốn đi cùng không?”
“Bữa này để tôi mời.” Triệu Đại Vĩ nói.
Dựa theo cách nói của Ngụy Tử Phù thì Phan Diễm Hồng giống như một thanh kiếm sắc bén trong tay Lưu Trường Thịnh, vì vậy bây giờ Triệu Đại Vĩ chỉ muốn giành thanh kiếm sắc bén này khỏi tay Lưu Trường Thịnh.
“Không cần đâu.” Phan Diễm Hồng từ chối.
Không phải vì lí do gì khác, chỉ bởi vì hai chữ: Tránh phiền!
Nếu như để Lưu Trường Thịnh biết được, cô ta không những từng ăn cơm ở khách sạn Trường Ca Thái Vi mà còn được miễn phí, Lưu Trường Thịnh sẽ khó tránh khỏi nảy sinh ra cái nhìn khác trong lòng.
Phan Diễm Hồng là người cẩn thận, sẽ không phạm phải lỗi như này.
“Vậy hôm khác, tôi lại mời Phan tổng ăn cơm.” Triệu Đại Vĩ đổi giọng.
…
Tiễn Phan Diễm Hồng về, biểu cảm trên mặt Triệu Đại Vĩ cũng chuyển từ nhiệt tình sang lạnh nhạt.
“Trong vòng nửa tháng, nếu như tôi không thể giành được chị thì tôi chỉ có thể khiến chị bị sa thải!”
Dù thế nào đi nữa, cái răng nanh Phan Diễm Hồng này nhất định phải nhổ ra khỏi người Lưu Trường Thịnh!
Dứt lời, Triệu Đại Vĩ mới xuống tầng, đi đến trường dạy lái xe.
Còn Phan Diễm Hồng sau khi rời khỏi khách sạn Trường Ca Thái Vi, trong lòng lại dâng lên muôn vàn xao động!
“Khách sạn Trường Ca Thái Vi, dù trang trí xung quanh hay là tay nghề của đầu bếp đều là hạng nhất, so với khách sạn Trường Ca Thái Vi, khách sạn Thiên Duyệt của chúng ta không chỉ kiến trúc hơi cổ, mà tay nghề đầu bếp cũng không thể nào so với bên đấy.”
“Trận đấu này, khách sạn Thiên Duyệt chắc chắn thất bại!”
Phan Diễm Hồng đưa ra kết luận như vậy, lại nghĩ đến những lời lúc trước Triệu Đại Vĩ chiêu mộ cô ta, cô ta càng cảm thấy đi theo Lưu Trường Thịnh không phải là lối đi khôn ngoan.
Nhưng…
Sự vẻ vang của cô ta là Lưu Trường Thịnh trao cho, hơn nữa cô ta hiểu rất rõ thủ đoạn của Lưu Trường Thịnh.
Nếu như cô ta lựa chọn phản bội, kết cục nhất định sẽ vô cùng thê thảm!
“Xem ra mình nhất định phải ra chiêu độc, mới có thể cứu vãn được cục diện.”
Cô ta suy nghĩ cẩn thận, thủ đoạn như thế nào, không những có thể nhổ sạch tận gốc mà còn có thể gây thiệt hại cho khách sạn Trường Ca Thái Vi.
Đang suy nghĩ, đột nhiên một ý nghĩ lóe lên, cuối cùng cô ta cũng tìm ra được nguồn mạch chính của khách sạn Trường ca Thái Vi.
“Nghe nói hai đặc sắc lớn nhất của khách sạn Trường Ca Thái Vi là nấm hoang và cá của thôn Đại Long, đều là do Triệu Đại Vĩ cung cấp, nhưng nếu Triệu Đại Vĩ không thể cung cấp được nữa thì sao?”
“Nghe nói thôn Đại Long là một thôn nghèo khó nhất của thành phố Phong Lâm, giao thông bất tiện, ở tận trong núi sâu…”
Phan Diễm Hồng vội vàng gọi điện cho Phương Văn Thành.
Sau khi xác định được thôn Đại Long chỉ có một lối ra khỏi thôn, cô ta đã lộ ra nụ cười đắc thắng.
…
“Đại Vĩ, cuối cùng anh cũng đến rồi.” Khương Tử Nhiếp từ xa đã nhìn thấy Triệu Đại Vĩ đi tới, lập tức ra đón.
Hôm nay Khương Tử Nhiếp mặc một chiếc váy màu tím, dáng người duyên dáng động lòng người, cả người đều tràn ngập hơi thở trẻ trung nhanh nhẹn.
“Bây giờ đến vẫn không muộn chứ, mới mười hai rưỡi, không phải một giờ chiều mới tập trung sao?”
“Anh có hiểu đến trước không vậy?” Khương Tử Nhiếp hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa.”
“À, ở đây tôi có bánh mì, cho anh một cái.”
“Cảm ơn.” Triệu Đại Vĩ cầm lấy bánh mì, nhét vào mồm một cách tự nhiên.
“Đại Vĩ, môn một rất nhiều đề mục, anh có tự tin sẽ qua được không?”Khương Tử Nhiếp cảm thấy dạo này mình ôn tập cũng khá tốt, nên muốn thể hiện một chút trước mặt Triệu Đại Vĩ.
“Cũng ổn, tôi có xem qua một lần, không khó lắm, nếu như qua môn chắc không thành vấn đề.”
“Quả nhiên anh vẫn thông minh như thế, chỉ nhìn qua một lần đã tự tin như vậy, lợi hại!” Khương Tử Nhiếp nói: “Tôi ôn đi ôn lại, làm đề đến bảy tám lần mới tự tin vào phòng thi!”
Cô ấy cũng có chút đắc ý nói: “Lát nữa chúng ta thi xem điểm ai cao hơn, thế nào? Tôi cảm thấy lần này tôi có thể vượt qua anh!”
“Được đấy.” Trong mấy chuyện như này, Triệu Đại Vĩ trước giờ chưa từng sợ ai: “Cần một vài hình phạt không? Ai thua thì người đó bò trên mặt đất.”
“Anh mới bò trên đất ý!” Khương Tử Nhiếp vẫn lo rằng mình sẽ thua, vội vàng từ chối lời đề nghị này: “Nhiều nhất là ai thua người ấy mời.”
“Được thôi, không thành vấn đề.” Triệu Đại Vĩ thực ra muốn xem thử đại tiểu thư như Khương Tử Nhiếp có dám bò trên mặt đất không, nhưng tiếc là Khương Tử Nhiếp không mắc mưu.
Khi sắp đến một giờ, huấn luyện viên bảo học viên môn một lên xe.
Lần này là bài kiểm tra thống nhất, ngồi trên xe buýt của trường dạy lái xe chuẩn bị.
Thời gian đã đến một giờ, xác nhận không còn thiếu ai, lúc này tài xế mới chạy xe.
Rất nhanh, thời gian của môn một đã đến, lúc này lại có rất nhiều người đang chờ bắt đầu thi ở bên ngoài phòng thi.
Bởi vì Khương Tử Nhiếp trông xinh đẹp, mà Triệu Đại Vĩ lại đứng cạnh Khương Tử Nhiếp ở khoảng cách rất gần, nên chắc chắn Triệu Đại Vĩ đã thu hút rất nhiều ánh mắt.
“Người đàn ông kia cũng sướng thật đấy, lại có cô bạn gái xinh đẹp như vậy!”
“Woa, em gái xinh xắn thế kia, ước gì được thi cùng với cô ấy.”
“Tôi thấy người đàn ông kia không xứng với người đẹp kia, thật là, hình như mắt nhìn của người đẹp chẳng ra gì.”
Cách ăn mặc của Triệu Đại Vĩ không quá chú trọng, cho nên mọi người nhìn vào cách ăn mặc thì đã cảm thấy Triệu Đại vĩ không xứng với Khương Tử Nhiếp.
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh, Triệu Đại Vĩ không những không rụt rè, ngược lại còn nhìn thẳng mặt, khiến những người đang nhìn chằm chằm anh cũng thấy hơi ngại, vội vàng quay mặt đi.
“Hơ!”
Triệu Đại Vĩ nói đám người này đến cả việc đối mắt cơ bản nhất cũng sợ, mà lại có gan đố kỵ, thật là buồn cười!
Đợi một hồi lâu, cuối cùng cũng đến lượt Triệu Đại Vĩ bọn họ vào phòng máy thi.
Triệu Đại Vĩ làm xong hết tất cả các đề trong một thời gian ngắn.
Nhấn nút nộp bài thi!
Rồi lại ấn xác nhận!
Một giây sau, điểm thi của Triệu Đại Vĩ hiện ra, là một trăm điểm không quá bất ngờ!
Luyện xong Long vương điển, trí nhớ đã vượt trội hơn người, Triệu Đại Vĩ không quá ngạc nhiên về kết quả này.
Sau khi trả lời xong, Triệu Đại Vĩ đã rời khỏi phòng thi.
Triệu Đại Vĩ đợi ở cổng địa điểm thi.
Rất nhanh Khương Tử Nhiếp, Vương Đại Trụ với những người khác cũng lần lượt đi ra.
Mọi người hỏi thành tích của nhau.
“Tôi thi được chín mươi hai điểm, qua rồi!” Vương Đại Trụ nói.
“Tôi thi được chín mươi tám điểm, thiếu hai điểm nữa là được điểm tối đa rồi!”
“Tôi cũng trả lời sai một câu, mất hai điểm!” Khương Tử Nhiếp tiếc nuối nói.
“Có ai được điểm tối đa không?” Đột nhiên có người hỏi.
“Tôi được một trăm điểm.” Triệu Đại Vĩ thốt ra một câu rất bình thản.
Nhao nhao!
Ánh mắt mọi người lại đổ dồn về phía Triệu Đại Vĩ!
“Ông bạn đỉnh đấy nhỉ!”
“Anh Vĩ, trong lòng tôi nghĩ có người có thể đạt được một trăm điểm, thì người đó chắc chắn là anh, quả nhiên tôi đoán không sai!” Vương Đại Trụ cười hì hì.
Khương Tử Nhiếp thở dài: “Đại Vĩ, anh vẫn giỏi thế, xem ra tôi thua cược rồi.”
“Sau khi mọi người thi xong có rảnh không, tôi mời mọi người ăn bữa cơm.” Khương Tử Nhiếp lên tiếng nói.
Ở đây còn có bốn người khác nữa đến thi cùng với Khương Tử Nhiếp, Triệu Đại Vĩ, Vương Đại Trụ.
Dù gì Khương Tử Nhiếp cũng xinh đẹp, mọi người cùng tập luyện bao nhiêu ngày như vậy, thế là mọi người nháo nhào gật đầu đồng ý.
Khương Tử Nhiếp nói: “Tôi biết có một quán khá ngon, tên là Phù Dung Cư, ở ngay gần trường dạy lái xe, sau khi quay về chúng ta đến đó ăn!”
“Được!” Mọi người đều đồng ý, bởi vì dù sao mọi người cũng phải quay về trường dạy lái xe để lấy đồ, hơn nữa chỗ ăn cơm cũng không xa.
“Huấn luyện viên cũng đi cùng đi ạ.” Khương Tử Nhiếp nhìn thấy Phan Thanh Thanh, cũng gọi với lại.
“Được.” Phan Thanh Thanh sảng khoái đồng ý. . Ngôn Tình Ngược
Mà sau khi thi xong, mọi người cũng đi xe buýt của trường dạy lái về.
“Đi thôi.” Sau khi về đến nơi đã là năm giờ, không hết thời gian tập luyện, Khương Tử Nhiếp đã dẫn mọi người đến Phù Dung Cư.