“Tôi ngược lại muốn đến nhà cậu nhưng con đường đến nhà cậu là do chính tôi phá, tôi làm gì còn mặt mũi nào qua đó.”
Phan Diễm Hồng quẫn bách mỉm cười, đồng thời cũng làm tiêu tan đi lời trêu đùa của Triệu Đại Vĩ.
Sau đó, Triệu Đại Vĩ và Phan Diễm Hồng lên xe, cùng nhau đến nhà Phan Diễm Hồng.
Sau khi đến nhà, Triệu Đại Vĩ nói: “Chị Phan, để em xem thử vết thương của chị.”
“Hả?”
Vốn dĩ cô muốn che giấu thương tích của mình nhưng đột nhiên Phan Diễm Hồng nghĩ đến việc Triệu Đại Vĩ chính là thần y, cho nên lúc nãy cho dù cô ta đã nỗ lực hết mình làm bộ như bản thân không sao hết, cuối cùng vẫn không thoát khỏi con mắt của Triệu Đại Vĩ.
Triệu Đại Vĩ cười hỏi: “Quên tôi là thần y rồi sao?”
“Không quên.” Khuôn mặt xinh đẹp của Phó Diễm Hồng hơi đỏ.
Mặt cô ta hơi nóng nên đảo mắt nhìn sang người nhà nhưng cô ta quan sát trong nhà một chút, hình như trong nhà không có người.
Nghĩ đến sức khỏe cha mình đã tốt hơn nhiều, cô ta đoán ông không có nhà, có thể là do ông nhân lúc sức khỏe vẫn còn tốt nên ra ngoài giải sầu một chút.
Nhưng như vậy cũng tốt, khung cảnh Triệu Đại Vĩ trị thương cho cô cũng sẽ không ngại ngùng.
Phan Diễm Hồng ngồi trên sô pha, cúi đầu để Triệu Đại Vĩ xem vết thương trên đầu của mình.
Triệu Đại Vĩ lật mái tóc dài của Phan Diễm Hồng ra, chỉ thấy phần da dưới mái tóc đã sưng đỏ, xung quanh còn kết thành một tầng vảy máu.
Có chỗ vảy máu chưa đông, vẫn còn rất ít máu đang từ từ chảy xuống.
Triệu Đại Vĩ hít một ngụm khí lạnh: “Lưu Trường Thịnh thực sự xuống ta được.”
“Ông ta đánh chị thế nào, sẽ không phải là ấn đầu chị đập vào tường chứ? Cái tên súc sinh này!”
Triệu Đại Vĩ chỉ nhìn vết thương của Phan Diễm Hồng cũng có thể biết được sơ sơ rốt cuộc sự tình là như thế nào.
Phan Diễm Hồng lại lắc đầu, dường như cô ta không muốn nói nhiều về vấn đề này.
“Chị không hận ông ta à?” Triệu Đại Vĩ hỏi.
Phan Diễm Hồng há miệng, muốn nói lại thôi.
Cuối cùng, cô ta giải thích: “Tôi hoàn toàn không có tư cách hận ông ta. Năm đó, nếu không có ông ta thì có lẽ bây giờ tôi vẫn là một cô gái làm công ở trong thôn, sống cuộc sống vô cùng thê thảm.”
“Hơn nữa, Lưu Trường Thịnh còn từng cứu tôi một mạng từ tay đám côn đồ.”
“Sao lại nói vậy?” Triệu Đại Vĩ muốn hiểu thêm về Phan Diễm Hồng.
Chỉ nghe Phan Diễm Hồng cảm khái: “Năm đó nhà tôi nghèo, là Lưu Trường Thịnh tài trợ cho tôi học đại học rồi học thạc sĩ, về sau lại cho tôi đảm nhiệm chức giám đốc ở khách sạn Thiên Duyệt, cuối cùng trở thành Tổng giám đốc khách sạn.”
“Lúc tôi học đại học, tôi đã từng bị côn đồ quấy rối, thậm chí bị một nhóm côn đồ vây lại, cũng là Lưu Trường Thịnh giúp tôi giải vây.”
“Vì vậy nếu như không có ông ta thì cũng không thể có tôi của hiện tại.”
“Làm người thì nên biết ân trả nghĩa đền, không phải sao?”
“Phải!” Nghe thấy câu trả lời của Phan Diễm Hồng, Triệu Đại Vĩ hoàn toàn hiểu quyết định của người phụ nữ đáng thương này.
“Làm người thực sự phải biết ân trả nghĩa đền, nhưng hiện tại Lưu Trường Thịnh phụ chị như vậy thì từ nay về sau, ân oán hai người đã thanh toán xong tất cả, không ai nợ ai.”
“Trong lòng chị cũng đừng có áp lực quá lớn, suy cho cùng thì con người vẫn phải vì chính mình mà sống!”
“Huống hồ, con đường Lưu Trường Thịnh đi là một con đường không nhìn thấy tương lai, đi cùng ông ta chỉ đi đến đường cùng! Mà chúng ta thì không nên lạc lối.”
Triệu Đại Vĩ đỡ lấy bả vai của Phan Diễm Hồng.
Tuy rằng vai của Phan Diễm Hồng rất mềm, thân thể cũng rất thơm nhưng biểu cảm lúc này của Triệu Đại Vĩ vô cùng đứng đắn, bao gồm cả nội tâm cũng không hề có chút ý đồ xấu.
Anh nói chân thành: “Đồng ý với tôi đi chị Phan, từ hôm nay trở đi phải vì mình mà sống cho tốt, được không?”
Thân thể Phan Diễm Hồng run rẩy.
Như thể linh hồn bị tra hỏi, Phan Diễm Hồng cảm thấy trái tim mình cảm nhận được sự cảm động trước giờ chưa bao giờ có.
Cô cảm nhận được sự quan tâm của Triệu Đại Vĩ, điều mà cô luôn khao khát, không ai có thể thực sự cho cô ta loại quan tâm này!
Cô không thể không nhìn vào mắt của Triệu Đại Vĩ.
Đôi mắt đó dịu dàng, chân thành và sáng rực.
Mai xui quỷ khiến thế nào cô ta liền thốt lên: “Được, tôi đồng ý với cậu, từ hôm nay trở đi sẽ vì mình mà sống!”
“Vậy nếu như Lưu Trường Thịnh hồi tâm chuyển ý, muốn để chị quay về khách sạn Thiên Duyệt thì sao?”
có thể một vấn đề mà Triệu Đại Vĩ đặt ra sẽ khiến cho Phan Diễm Hồng cảm thấy vô cùng khó xử nhưng vấn đề này thực sự có khả năng xảy ra rất lớn.
Phan Diễm Hồng lại sửng sốt rồi trầm mặc một hồi lâu, cô ta quyết định: “Triệu Tổng, tôi đã nói rồi, làm người phải biết ân trả nghĩa đền!”
“Chị sẽ quay về?”
“Không!” Phó Diễm Hồng phủ định lại sự suy đoán của Triệu Đại Vĩ: “Tôi sẽ không quay về! Bởi vì tuy rằng Lưu Trường Thịnh giúp đỡ tôi nhưng tôi đã báo đáp ông ta rồi mà sự giúp đỡ của Triệu Tổng đối với tôi, đến nay tôi vẫn không có gì để báo đáp!”
Triệu Đại Vĩ thở phào, vui mừng ngồi xuống bên cạnh Phan Diễm Hồng: “Thế này là báo đáp cho tôi rồi.”
Nói xong, anh hầu như cũng đã giúp Phan Diễm Hồng xử lý xong vết thương trên đầu của cô ta.
“Được rồi, vết thương trên đầu chị không sao. Đến tối nhớ gội đầu, lúc gội đầu sẽ không có bất kỳ vấn đề gì, chị vẫn có thể xinh đẹp như thường.”
“Ngoài ra, vết thương ở cằm chị…”
Ánh mắt của Triệu Đại Vĩ nhìn vào cằm của Phan Diễm Hồng.
Phan Diễm Hồng vội vàng nâng cằm lên.
Cảnh tượng này có hơi giống thiên nga trắng nâng lên cái cổ cao cao của mình.
Triệu Đại Vĩ hợp tình hợp lý nhìn thấy được chiếc cổ trắng muốt của Phan Diễm Hồng.
Nếu như ánh mắt thuận theo chiếc cổ trắng muốt của Phan Diễm Hồng mà tiếp tục đi xuống thì sẽ thấy được một mảnh tinh tế ở cổ áo.
Triệu Đại Vĩ vội vàng nhìn lên trên, không dám nhìn kỹ, nếu không… mắt mọc mụn lẹo thì sao!
Hơn nữa, Phó Diễm Hồng là một người phụ nữ rất xinh đẹp và cũng rất quyến rũ, nhìn nhiều quá dễ mất đi sự kiểm soát nên có.
Đàn ông vẫn luôn đầy khao khát với những người phụ nữ xinh đẹp không quen biết.
Cũng như lúc anh và Lâm Tuyết Nhã ở cùng với nhau, tuy rằng anh rung động nhưng vẫn giữ được mình, chỉ là ở cùng với Phan Diễm Hồng thì lại khác, vì hai bên đều hiểu rõ về nhau nên càng dễ đắm chìm hơn.
Thế là, ánh mắt của anh chỉ tập trung vào cằm của Phan Diễm Hồng, sau đó nhẹ nhàng bôi thuốc cho cô ta.
Một phút sau Triệu Đại Vĩ nói: “Được rồi, chị soi gương đi, nhìn xem dáng vẻ của chính mình lúc này.”
“Không cần đâu, tôi tin vào y thuật của Triệu Tổng.”
Phan Diễm Hồng cong khóe miệng cười đáp: “Triệu Tổng, bây giờ đã ở trong nhà rồi, có phải cậu nên trả lời một chút, làm thế nào mà cậu khiến khiến bên phía chính quyền thành phố quyết định tổ chức hội nghị ở khách sạn của các cậu không? Đồng thời tôi cũng muốn xem xem, rốt cuộc thủ đoạn của Triệu Tổng cao minh thế nào.” Phan Diễm Hồng vẫn luôn cảm thấy tò mò về chuyện này.
Triệu Đại Vĩ đáp: “Rất đơn giản, chẳng qua chỉ là chữa khỏi bệnh cho con gái của Phó thị trưởng Chu mà thôi.”
Phan Diễm Hồng vẫn nghi hoặc.
Đợi Triệu Đại Vĩ giải thích hết một lượt quá trình hoạt động hoàn chỉnh của anh, Phan Diễm Hồng liền giơ ngón tay cái lên: “Triệu Tổng, tôi thua không hề oan! Tuổi cậu còn trẻ mà lĩnh ngộ nhân tính còn sâu sắc hơn cả tôi.”
Triệu Đại Vĩ đáp: “Chẳng qua chỉ là ở tầng chót quá lâu nên nhìn thấu lòng người dễ đổi, nhân sinh muôn hình vạn trạng mà thôi.”
Nói ra điều này, Triệu Đại Vĩ và Phan Diễm Hồng đều đồng quan điểm sâu sắc.
Phan Diễm Hồng hơi trầm mặc, cuối cùng vẫn trò chuyện với Triệu Đại Vĩ.
Trong mắt Phan Diễm Hồng, Triệu Đại Vĩ ở trước mắt đây giống như trở thành một chỗ dựa cho cô ta vậy.
Có lẽ, ngay cả bản thân cô ta cũng không rõ, cô ta đã dần dần thích Triệu Đại Vĩ, dần dần phụ thuộc vào rồi anh.