Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh - Tiền Mỹ Lâm

Triệu Đại Vĩ gõ cửa nhà Lý Vũ Mai.

Bên trong rất nhanh truyền đến tiếng đáp "Tới liền", tiếp đó là một trận tiếng bước chân dồn dập.

Trước khi Lý Vũ Mai mở cửa, kỳ thật trong lòng Triệu Đại Vĩ có rất nhiều mong đợi, muốn biết một nữ giáo viên có giọng nói dễ nghe như vậy có phải cũng sẽ là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp hay không.

Ken két!

Cửa được mở ra, dung mạo của Lý Vũ Mai cũng hoàn chỉnh hiện ra trước mắt Triệu Đại Vĩ.

Triệu Đại Vĩ nhìn thấy Lý Vũ Mai mặc một chiếc áo ngắn màu trắng, phía dưới là váy nửa thân in hoa, dáng người nở nang lại no đủ, cảm giác rất đầy đặn, khiến người khác cảm thấy như một chị gái lớn vô cùng thành thục.

Nhìn thấy Lý Vũ Mai, Triệu Đại Vĩ sửng sốt đơ ra tại chỗ!

Lý Vũ Mai cũng có chút kinh ngạc nhìn Triệu Đại Vĩ, cảm giác như đã từng gặp Triệu Đại Vĩ ở đâu đó rồi.

"Em là thần y Triệu phải không? Chị đã nghe em gái chị nói qua rồi, mau vào đi!"

Bị Triệu Đại Vĩ nhìn chằm chằm, Lý Vũ Mai vẫn có chút không dễ chịu.

Dù nói cô là một người phụ nữ đẹp, bị người nhìn mãi cũng bình thường, thế nhưng Triệu Đại Vĩ cứ nhìn chằm chằm như thế, cô cũng sẽ cảm thấy rất ngại.

Cuối cùng Triệu Đại Vĩ cũng hoàn hồn, anh giật mình đáp: "Cô Lý, thật ra em đã từng gặp cô rồi, cô là giáo viên ở trường trung học số Một Phong Lâm."

"Em biết chị sao?" Lý Vũ Mai ngẫm lại, bấy giờ mới phát hiện, ánh mắt Triệu Đại Vĩ nhìn cô vừa rồi cũng không phải là ánh mắt của một người đàn ông nhìn một người phụ nữ, mà là của một người kinh ngạc khi gặp bất ngờ.

"Vâng, trước đây em đã từng đi học tại Phong Lâm, thế nhưng cơ thể không khỏe, nhà lại còn nghèo, vậy nên em cũng không tham gia thi đại học."

"Em là…" Lý Vũ Mai lập tức nhớ ra, hai năm trước đã từng có một học sinh thành tích rất tốt thế nhưng lại trực tiếp bỏ không thi kỳ thi đại học, này cũng đã dẫn đến một hồi náo động ở trường.

"Em là Triệu Đại Vĩ!"

"Quả nhiên là em!" Lý Vũ Mai vừa biết Triệu Đại Vĩ chính là thần y Triệu trong lời em gái Lý Vũ Trân của mình thì chợt vừa kinh ngạc lại vừa cảm thán.

"Lại nói, ấy còn tiếc thật, chị biết giáo viên chủ nhiệm của em, cô ấy thường bảo rất tiếc cho em, vốn dĩ nếu em muốn tham gia thi đại học, chưa nói đến những trường đại học danh tiếng hàng đầu, ít nhất cũng có thể đậu được một trường đại học."

Nhìn Lý Vũ Mai thế mà lại có ấn tượng về mình, Triệu Đại Vĩ không khỏi có chút mừng rỡ.

Thật sự.

Ở thời trung học, tại trường trung học số Một Phong Lâm, Lý Vũ Mai vẫn được xem là một giáo viên nữ nổi danh xinh đẹp.

Do Lý Vũ Mai chưa từng dạy lớp của Triệu Đại Vĩ, thế nên Triệu Đại Vĩ cũng chẳng gặp cô được mấy lần, nhưng điều này cũng không cản Triệu Đại Vĩ anh thời trung học ấy lờ mờ động tâm, thích giáo viên nữ này.

Bây giờ tận mắt nhìn thấy Lý Vũ Mai đứng ngay trước mặt mình, hơn nữa còn có ấn tượng với đứa học sinh không thuộc lớp của cô này, này khiến cho trong lòng Triệu Đại Vĩ có cảm giác cực kỳ phức tạp.

Triệu Đại Vĩ nói: "Có lẽ là có thể thi đậu một trường, chỉ là lúc ấy cơ thể em thật sự không được khỏe, nếu lên trường thi thật, vậy có thể hoàn thành bài thi hay không vẫn còn là ẩn số."

"Thì đấy, nên giờ mới nói thật đáng tiếc." Lý Vũ Mai cảm thán, chợt nhớ tới thân phận Triệu Đại Vĩ bây giờ đã không còn là học sinh rồi, mà là thần y Triệu, cô vội vàng nói: "Đại Vĩ, em mau vào ngồi."

"Vâng."

Triệu Đại Vĩ tiến vào nhà Lý Vũ Mai, phát hiện đây là một căn nhà ba phòng ngủ hai phòng khách, trang trí bình thường, bên trong có chút loạn, nhìn qua phòng có hơi nhỏ, không chứa nổi nhiều đồ như vậy.

Lý Vũ Mai nói: "Đại Vĩ, chị rót nước cho em nhé."

"Không cần, cô Lý, em không khát. Chúng ta vẫn nên vào chuyện chính đi, cô ơi, cô bệnh gì thế, ở bệnh viện thành phố chúng ta mà cũng không trị hết sao?"

"Là suy thận mãn tính, đã đến giai đoạn cuối rồi. Bác sĩ nói loại bệnh này rất khó trị tận gốc, chỉ có thể chậm rãi điều trị. Chỉ là bác sĩ cũng nói, bác sĩ có tiếng trong tỉnh có thể trị tận gốc loại bệnh này, chỉ là phải tốn rất nhiều tiền."

Lý Vũ Mai cười khổ chỉ chỉ nhà mình: "Đại Vĩ, em cũng thấy đấy, trong nhà cô không thể cầm tiền ra ngoài tỉnh trị bệnh được."

Nói tới đây, cô lại bắt đầu có chút choáng đầu.

Đây là một trong những biểu hiện của suy thận, nếu nghiêm trọng, thậm chí còn có thể ngất ngay tại chỗ.

Mà trước đây Lý Vũ Mai cũng đã từng ngất ngay tại trong lớp một lần.

Triệu Đại Vĩ vội vàng đỡ Lý Vũ Mai.

Cảm nhận được nhiệt độ ấm áp truyền đến từ cơ thề Lý Vũ Mai, lòng anh hơi loạn, vội vàng nói: "Cô ơi, để em cầm tay bắt mạch cho cô. Nhất định em sẽ trị được bệnh suy thận này của cô, cô cứ yên tâm đi, hơn nữa còn là trị tận gốc!"

"Thật sao?"

Lý Vũ Mai kích động không thôi, đồng thời lại hốt nhiên cảm thấy biểu hiện của mình ở trước mặt học sinh thật sự có phần hơi thất thố.

"Đương nhiên là thật ạ."

Triệu Đại Vĩ bắt mạch cho Lý Vũ Mai.

Phát hiện tình trạng cơ thể của Lý Vũ Mai bây giờ thật sự rất không lạc quan, Triệu Đại Vĩ vội vàng nói: "Đã tiến vào giai đoạn sau của suy thận rồi, may là em tới được sớm, nếu đến trễ hơn mấy ngày, cô sẽ lại phải vào viện nằm mất."

"Đại Vĩ, em nói nên làm sao bây giờ?" Lý Vũ Mai vô cùng gấp gáp.

Con của cô còn chưa trưởng thành, hơn nữa cô đã ly hôn với chồng, cũng vì nguyên nhân suy thận mà cô thật không hy vọng đứa nhỏ ở nhà chẳng còn ai chăm, cũng không muốn chết sớm như vậy.

"Không sao đâu ạ." Triệu Đại Vĩ cười nói: "Em đã nói em có thể trị tận gốc, nên là…"

Khuôn mặt Triệu Đại Vĩ thoáng nóng lên.

"Nên là thế nào?"

"E là có hơi xúc phạm đến cô." Triệu Đại Vĩ lúng túng nói.

Lý Vũ Mai lập tức thấy cạn lời.

"Đại Vĩ, em nói gì thế, cô cũng là người đã sinh qua đứa nhỏ rồi, trước kia lúc sinh con cô sinh bằng cách mổ bụng, bên cạnh còn có bác sĩ nam." Lý Vũ Mai cảm thấy buồn cười: "Yên tâm đi, cô hiểu rõ, bệnh không kỵ bác sĩ, sẽ không khăng khăng không hiểu chuyện thế đâu."

"Vậy cũng tốt."

Vì là thận có vấn đề, thế nên chuyện này liên lụy đến rất nhiều ***** **, mà có vài ***** **, nam nữ khác nhau, không tiện châm cứu.

Do đó Triệu Đại Vĩ mới nói mấy lời như vậy.

Lý Vũ Mai lại hỏi: "Vậy bây giờ cô cần phải làm gì?"

Triệu Đại Vĩ nói: "Phải cởi hết quần áo, em cũng cần bắt đầu châm cứu toàn thân cho cô."

"Này cần phải châm cứu bao nhiêu lần mới tốt lên được em?" Lý Vũ Mai lại hỏi.

Triệu Đại Vĩ nghĩ một chốc, đáp: "Một lần cũng được rồi ạ, chỉ là cần dùng thuốc điều trị thêm, dù sao càng nhiều lần càng tốt, nhưng sẽ không quá năm lần đâu."

"Năm lần là đã có thể trị tận gốc rồi?" Lý Vũ Mai sợ hãi thán phục.

"Vâng, có thể trị tận gốc."

"Kia… Vậy liền bắt đầu đi." Lý Vũ Mai cũng không cố kỵ quá khứ của Triệu Đại Vĩ, là một học sinh trung học, hơn nữa bây giờ Triệu Đại Vĩ người ta cũng đã ra xã hội, hẳn là nên nhìn Triệu Đại Vĩ như một người lớn mới đúng.

Lý Vũ Mai xoay người, cởi quần áo xuống.

Nhìn nữ giáo viên mình từng thích đứng trước mặt mình cởi xuống áo tơ, trái tim Triệu Đại Vĩ cũng phải dậy sóng lớn.

"Cô, em bắt đầu châm cứu đây."

Để cho Lý Vũ Mai nằm xuống trước, Triệu Đại Vĩ châm cứu chính diện cho Lý Vũ Mai, rồi sau lại bảo cô xoay người, châm cứu mặt sau.

Trọn bộ thao tác này yêu cầu Triệu Đại Vĩ bỏ ra ít nhất một canh giờ cuối cùng mới được xem là hoàn thành

"Cô, có thể ngồi dậy rồi ạ."

"Cảm ơn Đại Vĩ, cô thật sự cảm thấy bản thân mình đã đỡ hơn rất nhiều rồi!" Lý Vũ Mai đứng dậy, đột ngột nhận ra tình trạng bản thân bây giờ, mặt đỏ lên. Cô lập tức mặc quần áo vào rồi nói: "Đại Vĩ, em đúng là thần y thật nha! Đến cùng em đã trải qua những gì trong hai năm ngắn ngủi này vậy?"

Lý Vũ Mai không cách nào liên hệ Triệu Đại Vĩ hiện tại với người học trò bệnh tật triền miên trước kia với nhau.

Triệu Đại Vĩ cười nói: "Bệnh lâu thành thầy, tự học thành tài."

"Lợi hại thế à!" Kỳ thật trong lòng Lý Vũ Mai cũng không thể cứ thế tin tưởng ngay, nhưng nếu Triệu Đại Vĩ đã không muốn để lộ hết sự việc thì cô cũng dứt khoát nói: "Đại Vĩ, em đã cứu cô, không biết tiền xem bệnh lần này tính bao nhiêu em nhỉ?"
Nhấn Mở Bình Luận