Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh - Tiền Mỹ Lâm

Sau khi Triệu Đại Vĩ nuôi được trùng Dương Hỏa nhỏ thì bắt trùng Dương Hỏa lớn đi làm rượu thuốc.

Khoảng chừng hai mươi con trùng Dương Hỏa có thể làm một cân rượu thuốc hiệu quả mạnh!

Dựa vào Long vương điển, và một số ghi chép trên sách sử, trùng Dương Hỏa có thể liên tục tu bổ dương cương chi khí của đàn ông, loại trừ âm sát trên người.

Nếu là một bình rượu thuốc, chí ít có thể quản được một năm.

Với lại không có tổn thương lớn gì đối với cơ thể.

Ngược lại, rất nhiều thứ hiện đại đều trị phần ngọn không trị phần gốc, nhiều lắm hiệu quả thuốc duy trì một tiếng đã xem như thuốc tốt rồi.

Mấy thuốc này rất có hại cho cơ thể, dùng nhiều có thể dẫn đến cả đời không thể cảm giác được.

Nhưng trùng Dương Hỏa thì không, ngược lại có thể làm cơ thể khỏe mạnh.

Đương nhiên, hăng quá hóa dở, lỡ như có người muốn tìm đường chết, muốn chơi đến kiệt sức, trùng Dương Hỏa cũng không thể xoay chuyển.

Ngoài ra, rất nhiều người thích dùng thứ như gậy hươu gậy trâu.

Mấy thứ này tuy là trung dương, nhưng cũng không thể dùng quá nhiều, với lại hiệu quả có hạn.

Triệu Đại Vĩ dùng trùng Dương Hỏa thành thuốc, sau đó ngâm vào rượu nước hai mới mua.

Độ cao của rượu nước hai rất hợp dùng để làm rượu thuốc.

Làm xong cần phải ngâm vài ngày.

Triệu Đại Vĩ đặt rượu thuốc dưới chân giường trong phòng.

Làm xong rượu thuốc trùng Dương Hỏa, đột nhiên Triệu Đại Vĩ nhớ đến rượu thuốc hổ cốt trưởng thôn cho năm nay, trong lòng bất giác khịt mũi khinh thường.

Thứ đó là thuốc độc!

Thuốc độc là gì thì không cần thừa lời.

“Ài, nếu rượu thuốc Dương Hỏa có thể thử trên người mình thì tốt rồi, có điều, mình không cần thứ này.” Triệu Đại Vĩ rất bất đắc dĩ.

Dù anh uống rượu thuốc Dương Hỏa, vậy cũng không có sức thử ở đâu!

……

Sáng sớm hôm sau.

Vương Đại Trụ đến chuyển nấm cho Triệu Đại Vĩ, vừa nói: “Anh Vĩ, chiều nay kiểm tra môn bốn, kiểm tra môn bốn xong có thể nhận được bằng lái rồi.”

“Anh Vĩ, anh nghĩ xong mua xe gì chưa?” Vương Đại Trụ cười hỏi: “Nếu anh mua xe, chắc chắn hơn triệu đúng không?”

Triệu Đại Vĩ nói: “Đến đó rồi nói, có điều bây giờ trên tay tôi không có nhiều tiền mặt như anh tưởng. Tiền của tôi vốn đầu tư cả rồi.”

“Anh Ví, nếu anh muốn mua xe tốt, đợi mười mấy ngày nữa không phải có thể mua đủ sao?”

Vương Đại Trụ cười nói: “Bây giờ anh là người có thể kiếm mấy trăm nghìn một ngày mà!”

Triệu Đại Vĩ chỉ cười không nói.

Anh chỉ nói: “Nhận được bằng lái rồi muốn mua xe gì thì nói với tôi, tôi mượn tiền cho mượn.”

“Với lại, bây giờ lương anh mới năm nghìn, quá ít. Sau này tôi xem thử có thể sắp xếp cho anh chuyện gì, nâng lương của anh lên.”

“Ể?”

Vương Đại Trụ vừa kích động vừa cảm động, vội phất tay: “Thật sự không ít, mỗi ngày tôi làm việc một buổi sáng, lúc khác đều không cần làm việc, có thể được năm nghìn tôi đã mừng rồi, không dám vọng tưởng.”

Vương Đại Trụ thấy trong thôn rất nhiều người theo Triệu Đại Vĩ kiếm tiền.

Nhưng nghĩ nghĩ, người kiếm tiền là ai?

Đinh Nhu viết được chữ đẹp, gọi là Thư Pháp gia!

Dư Hà là chuyên gia nông nghiệp!

Triệu Huệ Lan biết nấu ăn, món ăn làm ra rất ngon, rất được chào đón!

Lương Thu Tĩnh là cô dạy Vịnh Xuân Quyền, công phu rất đỉnh, có thể đánh được đàn ông cao mét tám từng luyện tán thủ!

Bọn họ đều là người có kỹ năng kiếm tiền chuyên nghiệp, nhưng Vương Đại Trụ anh ta có gì?

Vương Đại Trụ cảm thấy mình không biết làm gì, có thể chuyển hàng hóa kiếm chút tiền đã không tệ rồi.

Triệu Đại Vĩ nói: “Anh là bạn tôi, chúng ta là bạn học từ nhỏ, tôi sẽ không để anh cực khổ. Yên tâm đi, anh gọi tôi anh Vĩ, chắc chắn tôi sẽ không để anh thất vọng!”

Triệu Đại Vĩ vỗ vai Vương Đại Trụ.

Anh thật sự rất ít bạn, nhưng Vương Đại Trụ là một trong số đó.

Một người đàn ông như Vương Đại Trụ, nghe Triệu Đại Vĩ nói vậy thấy nghẹn.

“Anh Vĩ, anh yên tâm, tôi sẽ không quên ân tình của anh đối với tôi.” Vương Đại Trụ nói: “Anh Vĩ, sau này tôi xông qua khói lửa vì anh, chết không từ nan!”

“Không cần, tôi để anh xông qua khói lửa làm gì, tôi có bệnh chắc?” Triệu Đại Vĩ cười.

Anh là kiểu làm việc không nghĩ đến báo đáp.

Anh cũng không mong Vương Đại Trụ có thể báo đáp gì cho mình.

Triệu Đại Vĩ chọn nấm xong.

Anh và Vương Đại Trụ cùng chuyển nấm đến khách sạn Trường Ca Thái Vi, sau đó cùng đến trường lái xe.

Trong trường lái xe, người dạy Phan Thanh Thanh cười nói: “Hôm nay kiểm tra cho tốt, vốn không khó với mọi người. Nên… hôm nay rất có thể là hai lần cuối cùng chúng ta gặp nhau. Lần cuối cùng chính là lúc mọi người nhận bằng lái.”

Mọi người đều cúi đầu.

“Vui lên, đi thôi!”

Phan Thanh Thanh và một người dạy khác lái hai chiếc xe, đưa mấy người kiểm tra môn bốn đến khu vực kiểm tra.

Không lâu sau.

Đợt kiểm tra kết thúc.

Không còn nghi ngờ gì, tất cả mọi người đều qua!

“Chúc mừng mọi người!”

Phan Thanh Thanh lại kéo mọi người ăn bữa cơm chia tay.

Lần này thật sự phải giải tán rồi.

Dù lấy bằng cũng chỉ gặp mặt mà thôi, vốn sẽ không cùng nhau ăn cơm.

Trên bàn nhậu, mọi người nói chuyện rất nhiều.

Triệu Đại Vĩ cũng cảm ơn Phan Thanh Thanh khoảng thời gian này đã quan tâm mình.

“Chị Thanh Thanh, tôi mời chị một ly!”

“Tuy tôi không thể uống rượu, nhưng hôm nay tôi lái xe về nhà!” Phan Thanh Thanh cười nói: “Tôi uống cùng cậu!” Phan Thanh Thanh cũng rất thích Triệu Đại Vĩ.

Bà ta dẫn dắt rất nhiều học viên nhưng không ai khiến bà ta ấn tượng sâu như Triệu Đại Vĩ.

Bà ta nhớ Triệu Đại Vĩ đã tức giận vì Vương Đại Trụ trong quán bar, bà ta nhớ Triệu Đại Vĩ đích thân tìm chị của Nhiếp Tuấn Hào lúc môn hai, đểu Nhiếp Tuấn Hào đối đầu với bà ta chịu trừng phạt thích đáng.

Lớp lớp chuyện rõ mồn một trước mắt, khó mà quên được.

Khương Tử Nhiếp cũng rất sụt sịt, vừa nói mọi người phải chia tay rồi, mặt khác, lúc mọi người học lái xe, số lần cô ấy thấy Triệu Đại Vĩ cũng không nhiều, sau này số lần thấy còn ít hơn.

Học viên khác cũng có suy nghĩ riêng.

Mọi người cùng nâng ly, kính nhau lần cuối này.

Sau đó, mọi người ăn xong thì tự về.

Vương Đại Trụ nói: “Anh Vĩ, tôi về trước, anh phải đưa Khương Tử Nhiếp về nhỉ?”

Anh ta không muốn làm bóng đèn.

“Được!” Triệu Đại Vĩ nào biết ý của Vương Đại Trụ, nhưng nói ra thì Khương Tử Nhiếp dẫn anh gặp thầy Khương Trừng Hải cũng là giúp đỡ anh rất nhiều, mêm Triệu Đại Vĩ cũng không tránh.

Nói ra thì Khương Tử Nhiếp cũng là một cô gái tốt, rất xinh đẹp, bụng dạ cũng không tệ.

Thế là.

Lúc đi Triệu Đại Vĩ chủ động tiến về trước, nói: “Tử Nhiếp, để tôi đưa cô về.”

“Ừm.” Khương Tử Nhiếp uống hơi nhiều, bây giờ đầu choáng váng, nhưng nghe Triệu Đại Vĩ muốn đưa cô ấy về, cô ấy vô cùng vui vẻ.

Triệu Đại Vĩ lái xe ba bánh qua, là lái xe ba bánh đưa Khương Tử Nhiếp về nhà.

Đây là lần đầu Khương Tử Nhiếp ngồi xe thế này, vả lại còn ngồi cùng Triệu Đại Vĩ, trong lòng cô ấy vừa phấn khởi vừa căng thẳng.

Cô ấy cảm thán: “Đại Vĩ, nếu sau này tôi vẫn có thể ngồi xe ba bánh của anh thì tốt quá.”

“Trước đây tôi đi rất nhiều xe sang, Lamborghini, Ferrari, các loại rất tiên tiến cũng từng đi rồi, nhưng tôi cảm thấy ngồi xe ba bánh của anh là vui nhất!”

“Vì sao?” Triệu Đại Vĩ hỏi.

Nghe Triệu Đại Vĩ hỏi nguyên nhân, Khương Tử Nhiếp bất giác đỏ mặt: “Anh muốn nghe thật hay giả?”

“Thật đi.”

“Vì cùng người mình thích, dù là xe ba bánh hay xe đạp cũng sẽ rất vui!” Nói xong cô ấy nhanh chóng hôn lên mặt Triệu Đại Vĩ một cái!

Đầu xe Triệu Đại Vĩ suýt nữa lệch hướng!

Xe ba bánh cũng lắc lư dữ dội.

Triệu Đại Vĩ vội khống chế ổn định đầu xe ba bánh.

Mà Khương Tử Nhiếp vốn uống nhiều rượu rồi, lúc này bị lắc lư, choáng càng thêm choáng, say càng thêm say, sau đó dựa vào ghế sau xe thiếp đi.

Đến nhà họ Giang.

Triệu Đại Vĩ ôm Khương Tử Nhiếp lên tầng, gõ cửa nhà Khương Trừng Hải.

Bà nội của Khương Tử Nhiếp nhìn Triệu Đại Vĩ ôm Khương Tử Nhiếp, mắt chợt sáng lên, mỉm cười nói: “Mau vào, mau vào đi!”

“Sư nương, không còn sớm nữa, tôi phải về rồi. Tử Nhiếp uống rượu nhiều, tôi giao cô ấy cho mọi người.”

"Được." Ánh mắt bà nội Khương Tử Nhiếp hơi mất mát, nhưng vẫn nói: "Đi đường cẩn thận."

Khương Trừng Hải cũng đi ra nói vài câu với Triệu Đại Vĩ.

Lúc này Triệu Đại Vĩ mới rời đi.

Rời khỏi nhà họ Giang, Triệu Đại Vĩ thở phào một hơi: "May mà nhóc con này say rượu, nếu không tôi không biết trả lời thế nào."

"Nhưng Khương Tử Nhiếp thật sự là một cô gái tốt." Triệu Đại Vĩ lộ ra nụ cười từ đáy lòng.

Sau đó anh lái xe ba bánh về nhà!
Nhấn Mở Bình Luận