“Cậu mắc sai lầm đi, chị cho phép cậu sai.” Lâm Tuyết Nhã cúi đầu cười nhẹ, trông vô cùng đẹp.
Triệu Đại Vĩ đáp: “Nói chuyện đứng đắn một chút, tôi đến dạy đầu bếp làm món ếch đá Hàn Đàm. Ếch đá Hàn Đàm này cũng có thể trở thành một món lợi nhuận tăng cao của khách sạn chúng ta.”
“Được!” Lâm Tuyết Nhã hơi mất mát trong lòng vì Triệu Đại Vĩ vẫn giữ nguyên tắc.
Sau đó.
Đầu bếp khách sạn Trường Ca Thái Vi cũng đã học được cách làm món ếch đá Hàn Đàm, không chỉ làm ngon mà còn có tác dụng dùng như thuốc khá tốt.
Triệu Đại Vĩ kéo Lâm Tuyết Nhã sang một bên sau khi dạy xong các đầu bếp.
Anh nói: “Lần này tôi đi thị trấn Ngọc Hà, gặp một cô gái tên là Tăng Lan, là con gái chủ xưởng nuôi ếch đá.”
“Cô ta vừa tốt nghiệp cấp ba, còn chưa có việc làm nên muốn đến chỗ chúng ta làm việc. Đến lúc đó nếu cô ta muốn đến thì chị hãy để ý một chút.”
Triệu Đại Vĩ dặn dò.
“Được đấy, không có gì.” Lâm Tuyết Nhã cười hỏi: “Cô gái đó trong đẹp không?”
“Cũng được, nhưng không thể bì với chị Tuyết Nhã.”
“Xì, chị có đẹp hơn nữa cũng không có tác dụng.” Lâm Tuyết Nhã chế nhạo sự mất mát trong lòng.
Triệu Đại Vĩ không phải không cảm thấy ngứa ngáy trong tim.
Nhưng trước mắt đang là thời điểm khách sạn phất lên, lúc này thật sự không ổn. Nếu như bây giờ thu Lâm Tuyết Nhã vào thì chắc chắn sẽ chôn xuống tai hoạ ngầm khi khách sạn phát triển.
Thậm chí còn có thể trở thành một quả bom hẹn giờ!
Triệu Đại Vĩ chỉ cười nói: “Chị Tuyết Nhã, chị nói đùa. Nếu không phải là có nguyên nhân khác thì bây giờ tôi chắc chắn đã bị chị hấp dẫn.”
Lòng Lâm Tuyết Nhã khẽ tốt hơn, trong nội tâm thoải mái hơn nhiều.
......
Khách sạn Thiên Duyệt.
Đêm đó, Ngô Thanh Sơn đã nhận được tin rằng Triệu Đại Vĩ mua được ếch đá Ngọc Hà ở Ngọc Hà.
“Chính là cái nhà lọt lưới kia?” Ngô Thanh Sơn nhíu mày.
“Đúng vậy, là nhà kia. Nhưng ếch đá của họ có mùi tanh rất nồng, dù làm nguyên liệu nấu ăn cũng kém xa nguyên liệu ếch đá cao cấp nhà chúng ta, mùi vị cũng không ngon. Tôi cảm thấy chúng ta không cần phải lo lắng.”
Người nói chính là quản lí dưới trướng Ngô Thanh Sơn hiện tại.
Ngô Thanh Sơn lắc đầu: “Không thể xem nhẹ Triệu Đại Vĩ, người này rất lợi hại đấy. Trước đây tôi đã xem nhẹ nó dẫn đến phải chịu thiệt nhiều!”
“Ngày mai lại nhìn xem, nếu món ếch đá mà khách sạn Vân Hà làm ra nhận được đánh giá tốt thì mau nghĩ cách chắn đường Triệu Đại Vĩ! Dù món ếch đá kia có phải thứ đồ tốt hay không, chỉ cần có tác dụng với khách sạn Vân Hà thì chúng ta tuyệt đối không để cho nó dùng!”
“Vâng!”
Quản lí khách sạn Thiên Duyệt cảm thấy thật sự không cần phải lo lắng, cảm thấy Ngô Thanh Sơn là lo bò trắng răng.
Anh ta tiện thể nhớ lại một chút tình hình huy hoàng của bản thân khi làm khách sạn ở Tô Hàng.
Vừa nghĩ đến nơi này chính là Phong Lâm thì anh ta cảm thấy không có gì đáng sợ cả.
Tô Hàng cạnh tranh rất kịch liệt, hơn nữa anh ta thân là người nổi bật của khách sạn Tô Hàng thì ở chốn Phong Lâm nhỏ bé này chắc chắn anh ta có thể trở thành vương giả trong vương giả!
Thế nhưng.
Sự thật lại là mất mặt!
Khi khách sạn Vân Hà cũng tung ra ếch đá Ngọc Hà có thể ăn, hơn nữa lại còn có tác dụng bổ dương bổ âm rất tốt nên các khách hàng đều chạy đến khách sạn Vân Hà!
Buổi trưa ngày thứ hai.
Cũng ở chính khách sạn Vân Hà, sau khi ếch đá Ngọc Hà của nhà được truyền bá rộng rãi thì việc buôn bán hôm nay của khách sạn Vân Hà tốt hơn nhiều so với hôm qua!
Trong đó có không ít khách đã từng ăn món ếch đá Ngọc Hà ở khách sạn Thiên Duyệt.
“Không biết ếch đá của hai nhà này, nhà nào ngon hơn.”
“Phục vụ, ếch đá của các người có công hiệu bổ âm bổ dương, cuối cùng chuyện đó có thật không? Tôi thấy món ếch đá Ngọc Thạch của khách sạn Thiên Duyệt còn chưa nói thế.”
Nhân viên phục vụ đáp: “Đầu bếp đã nói rồi, đây là dược thiện, công hiệu bổ âm bổ dương còn tốt hơn baba hoang dã! Bên cạnh đó, ếch đá Ngọc Thạch của nhà chúng tôi là nửa hoang dã nửa nuôi nhốt đấy, chất lượng cao, giá cả cũng không xem là quá đắt, thậm chí còn rẻ hơn baba hoang dã.”
Baba hoang dã, một dĩa mà không có năm sáu trăm sẽ không gọi được.
Hơi mắc một chút, có con còn dứt khoát bán hơn ngàn.
Nhưng ếch đá của khách sạn Vân Hà ước chừng một dĩa hơn bốn trăm tệ, sau đó cân thịt ếch khoảng một cân.
Một cân thịt ếch đá cần dùng hai cân ếch đá tươi ngon, lượng nguyên liệu nhiều như thế bán hơn bốn trăm, chắc chắn được xem như là hàng tốt giá rẻ!
“Thật chứ” Khách thế mà bắt đầu có hứng thú.
“Nếu muốn có hiệu quá bổ âm bổ dương thật và tốt thì tôi sẽ liên tục một tuần đến chỗ các người ăn!”
Bây giờ những thứ đồ tốt bổ thận đều vô cùng đắt.
Có thể dùng bốn năm trăm đã có thể ăn món ngon thứ vậy, sao đó còn bổ thận, tuyệt đối có lợi!
Cuối cùng.
Món ăn được mang lên bàn.
Các vị khách cầm đũa lên nếm một cách tỉ mỉ.
“Ô! Vị này khá ổn, không kém hơn món ếch đá mà khách sạn Thiên Duyện làm!” Các khách hàng đồng loại cảm thán, ếch đá của hai nhà đều có điểm đặc sắc riêng, đều vô cùng ngon!
Suy cho cùng thì món bên khách sạn Thiên Duyện cũng là đầu bếp cấp một quốc gia làm ra, đúng là mùi vị không tệ.
Nhưng...
Hai nhà vẫn kém một chút.
Ví dụ như giá ếch đá của khách sạn Thiên Duyệt đắt, phải năm trăm tệ! Rồi về mặt cân đo cũng ít hơn khách sạn Vân Hà một chút.
Điều này không trách khách sạn Thiên Duyệt vì thật ra là giá ếch đá tăng lên của bọn họ rất mắc!
Ếch đá của bọn họ tăng giá, ít nhất là 150 tệ một cân, còn giá tăng của ếch đá bên phía Triệu Đại Vĩ là chỉ cần 100 tệ mỗi cân, không hề thua kém!
Mặc khác, ếch đá của khách sạn Thiên Duyệt chỉ là ếch đá tầm thường. Còn ếch đá của Triệu Đại Vũ là ếch đá Hàn Đàm, có tác dụng rất lớn!
So sánh như vậy, món ếch đá của khách sạn Vân Hà không chỉ rẻ mà số lượng còn nhiều, điều quan trọng nhất là vừa ăn ngon vừa có công dụng bổ âm bổ dương!
Có thể nói ếch đá của khách sạn Thiên Duyệt thua hoàn toàn!
Đương nhiên có rất nhiều người không cảm nhận được cái hiệu quả bổ âm bổ dương này.
Các vị khách cứ ăn liên hồi.
Diệp Thanh Thu mặc sườn xám màu đen, gợi cảm thướt tha và bước ra một cách vô cùng xinh đẹp rồi nói mấy câu với mọi người.
Chủ yếu cũng là giới thiệu về ếch đá, sau đó làm một vài hoạt động của khách sạn.
Còn các vị khách khi nhìn thấy Diệp Thanh Thu ăn mặc như thế lại còn đẹp đến không chịu nổi thì những người đã ăn ếch đá bỗng chốc phát ra những âm thanh hổ thẹn!
“Ơ?”
“Hình như hiệu quả bổ thận rất tốt!”
“Tôi cũng cảm nhận được rồi, tôi đã mạnh hơn trước đây nhiều!”
Tại đây có khách có tiền ăn ếch đá hơn bốn trăm tệ cơ bản đều là người có tiền!
Hiện tại những người có tiền này đều không còn trẻ nữa, khí phách đàn ông đã khác xa khi còn trẻ.
Nhưng lúc này bọn họ nhìn thấy Diệp Thanh Thu chợt cảm nhận được bản thân mình đã quay trở về thời trẻ!
“Lần sau phải đến ăn nữa!”
“Hiệu quả này thật là mạnh mẽ, bây giờ tôi đã có thể cảm nhận được!”
Sau khi ăn xong, các vị khách đồng loạt đăng lên vòng bạn bè bày tỏ đồ ăn ở khách sạn Vân Hà rất ngon.
“Món ếch đá của khách sạn Vân Hà?”
Roạt roạt roạt!
Nghe nói món ăn có ếch đá trị bệnh của khách sạn Vân Hà có tác dụg bổ thận rõ rệt, những người trẻ chưa ăn được ếch đá đều nhanh chóng chạy đến khách sạn Vân Hà ngay lập tức. . Truyện Nữ Phụ
Buổi chiều.
Việc kinh doanh của khách sạn Vân Hà phát đạt, ếch đá nhanh chóng bán hết!
Mức tiêu thụ của khách sạn Trường Ca Thái Vi cũng phát triển mạnh, số ếch đá lấy ra trong ngày cũng bán hết hoàn toàn!
Lâm Tuyết Nhã và Phan Diễm Hồng đều phát bao lì xì cho Triệu Đại Vĩ!
Triệu Đại Vĩ dặn bọn họ tiếp tục cố gắng, đồng thời còn đặc biệt dặn Phan Diễm Hồng có thể chính thức bắt đầu triển khai hành động với khách sạn Thiên Duyệt.
“Hiểu rõ!” Phan Diễm Hồng nheo mắt.
Lúc này.
Ở khách sạn Thiên Duyệt, Ngô Thanh Sơn đã sứt đầu mẻ trán.
Vốn dĩ việc kinh doanh đã phất lên, thế mà không được hai ngày, việc buôn bán của khách sạn Thiên Duyệt ngày hôm nay lại trượt dốc lần nữa!
“Đi, nghĩ cách cắt đứt nguồn cung hàng hoá của khách sạn Vân Hà!”
Nghĩ đến việc đường đường là khách sạn năm sau mà bây giờ đến cả khách sạn Vân Hà nhỏ bé cũng không đánh lại làm Ngô Thanh Sơn tức đến mức muốn nổ phổi!
Thế là khách sạn Thiên Duyệt cũng bắt đầu triển khai hành động lớn với khách sạn Vân Hà!