Nhưng trước khi trò chuyện, Ngô Thanh Sơn vẫn đánh cược rằng ngày hôm sau, khách sạn sẽ làm ăn tốt lên.
Nếu không được, anh ta có thể rời khỏi.
Dù sao anh ta mở khách sạn làm ăn ở Phong Lâm cũng chỉ là muốn dạy dỗ Triệu Đại Vĩ một chút, không phải thực lòng muốn làm cái ngành này.
Suốt đêm đó, khách sạn Thiên Duyệt tới những khách sạn khác đào người với giá cao. Nếu không đào được thì trực tiếp tuyển một số người có thời gian rảnh, bù số lượng trước.
Cuối cùng, vội vã rượt một hồi, ngày hôm sau, khách sạn Thiên Duyệt khai trương bình thường.
Bên Triệu Đại Vĩ đem dâu tây tươi ngon nhất tới khách sạn Trường Ca Thái Vi và khách sạn Vân Hà.
Hôm nay là một ngày vô cùng quan trọng.
Triệu Đại Vĩ đoán nếu hôm nay có thể hoàn toàn chèn ép khách sạn Thiên Duyệt, vậy thì Ngô Thanh Sơn cũng không còn hứng thú với việc làm khách sạn Thiên Duyệt, có lẽ có thể bắt Ngô Thanh Sơn rời khỏi.
Có thể nói phỏng đoán của anh rất gần với sự thật.
Nguyên nhân cũng cực kỳ đơn giản, anh đã sớm đoán được Ngô Thanh Sơn sẽ không làm lâu.
Hơn nữa tiền của Ngô Thanh Sơn không phải là bão lũ quét tới, thay vì tiếp tục bị thua lỗ, chi bằng ngăn chặn tổn thất kịp thời, dứt khoát nhanh gọn hơn.
Bởi vậy nên Triệu Đại Vĩ thúc giục Lâm Tuyết Nhã và Phan Diễm Hồng, hôm nay nhất định phải dùng các thủ đoạn tạo thanh thế lớn, làm danh tiếng của hai khách sạn hoàn toàn nhấn chìm khách sạn Thiên Duyệt!
Lâm Tuyết Nhã và Phan Diễm Hồng được đề nghị rằng hôm nay áp dụng chương trình giảm giá đơn giản, sau đó biến dâu tây trở thành át chủ bài mới của khách sạn.
Giờ phút này, ở khách sạn Vân Hà.
"Hoan nghênh ăn thử miễn phí dâu tây mới của chúng tôi, hôm nay dâu tây áp dụng giá đặc biệt, chỉ cần ba mươi tệ một đĩa!"
"Hôm nay ếch đá Ngọc Hà giá đặc biệt, mỗi phần chỉ cần 328 tệ, giá đặc biệt chỉ trong hôm nay!"
"Cá thôn Đại Long giá đặc biệt!"
"Thuốc nấm dại giá đặc biệt!"
Hôm nay khách sạn Vân Hà và khách sạn Trường Ca Thái Vi đều áp dụng chương trình giảm giá cho tất cả món ăn có ưu thế ở khách sạn Trường Ca Thái Vi!
Giữa trưa, khách hàng chọn khách sạn để ăn cơm.
"Hôm nay đi khách sạn Thiên Duyệt hay là khách sạn Vân Hà?" Có người hỏi.
"Thế mà còn phải hỏi, chắc chắn là khách sạn Vân Hà, hôm nay khách sạn Vân Hà có chương trình giảm giá cực mạnh!"
"Đúng vậy, bên khách sạn Vân Hà có quả dâu tây ăn siêu ngon, không đến ăn thì đúng là uổng phí!"
"Hôm qua nghe nói ếch đá của khách sạn Vân Hà có tác dụng dưỡng âm bổ dương, hôm nay nhất định tôi phải đi ăn!"
"Cái gì? Ếch đá của khách sạn Thiên Duyệt có công hiệu này hay không? Tôi có thể chịu trách nhiệm nói rằng, không hề! Cho dù có, hiệu quả cũng cực kỳ ít ỏi!"
Vốn dĩ hôm nay rất nhiều người đều đề cử khách sạn Vân Hà và khách sạn Trường Ca Thái Vi.
Đồng thời, khách sạn Thiên Duyệt cũng có giá đặc biệt.
Dù sao hôm nay là trận chiến sinh tử, tổng giám đốc của khách sạn Thiên Duyệt vì giữ gìn chức nghiệp lương cao của mình mà quyết định áp dụng toàn bộ chương trình giảm giá cho khách sạn ngày hôm nay.
Việc này hầu như đã ném toàn bộ lợi nhuận của khách sạn ra ngoài.
Mức giảm giá có lẽ còn cao hơn khách sạn Vân Hà và khách sạn Trường Ca Thái Vi!
Biết được tin này, Diệp Thanh Thu hơi thắc mắc: "Phan tổng, cô cảm thấy như thế nào về chương trình giảm giá hôm nay của khách sạn Thiên Duyệt?"
Phan Diễm Hồng cười nói: "Đám ô hợp, hôm nay danh tiếng của khách sạn Thiên Duyệt sẽ bắt đầu bại hoại!"
"Sao lại nói như vậy?" Diệp Thanh Thu vẫn còn hơi non, không có lão luyện như Phan Diễm Hồng.
Tất nhiên, nếu cô ấy mạnh mẽ như Phan Diễm Hồng thì lúc trước khách sạn Vân Hà cũng không bị lỗ hàng năm.
Phan Diễm Hồng nói: "Vốn liếng của khách sạn Thiên Duyệt đã bị tôi đào rỗng, bây giờ nhân lực tài nguyên chủ yếu của bọn họ đều ở chỗ tôi. Cho nên hiện giờ những người làm việc ở khách sạn Thiên Duyệt đều là tùy cơ ứng biến."
"Lúc này khách sạn Thiên Duyệt giảm giá để tăng số lượng khách hàng. Nhưng hành động này chắc chắn là chiêu chết người!"
"Ít người, đám ô hợp kia còn có thể ứng phó, nhưng người càng nhiều, tất cả người chắp vá tạm thời vào khách sạn sẽ rơi vào hỗn loạn!"
"Cô xem, đây không phải là muốn chết sao?" Phan Diễm Hồng dự tính trước!
Trong lòng Diệp Thanh Thu chấn động, cũng rất bội phục.
"Phan tổng, sao cô có thể đào rỗng khách sạn Thiên Duyệt, là bởi vì cô từng là tổng giám đốc của bọn họ sao?" Diệp Thanh Thu vẫn chưa hiểu rõ điều này.
Phan Diễm Hồng không nhịn cười được nói: "Tất nhiên không phải, tôi đồng ý trong vòng một tháng tôi sẽ trở thành tổng giám đốc của khách sạn Thiên Duyệt, sau đó thì tiếp tục sử dụng mọi người. Nhưng nếu không muốn, chờ tôi quản lý khách sạn Thiên Duyệt, có thể sẽ xa lánh một nhóm người."
"Đương nhiên trong lúc tạm thời từ chức, tôi sẽ cho những người này một tháng lương để bồi thường cho họ."
Phan Diễm Hồng nói: "Khách sạn Thiên Duyệt vốn đã đóng cửa một lần, tâm trí mọi người bị lung lay, bây giờ tôi tự mình đứng ra, hơn nữa còn cho bồi thường, cũng nhấn mạnh rằng trong một tháng, khách sạn Thiên Duyệt sẽ ở trên tay tôi. Những cái này cộng lại, cô nói xem mọi người có đi theo tôi không?"
Diệp Thanh Thu thở dài, khẽ cười, sau đó tự cảm thấy thua kém.
Lúc đầu, cô ấy cảm thấy thủ đoạn này khá bình thường.
Nhưng ngẫm kĩ lại, đúng là vô cùng kinh khủng tỉ mỉ.
Cái này gọi là nói dễ hơn làm.
Diệp Thanh Thu thoáng tính toán, nếu chuyện này đổi lại là cô ấy làm, e rằng không có được hiệu quả như Phan Diễm Hồng.
Mà một khi hiệu quả không tốt, tất nhiên kế hoạch sẽ thất bại!
Nghĩ đến đây, Diệp Thanh Thu đối với Phan Diễm Hồng tâm phục khẩu phục!
Quả nhiên, hôm nay khách sạn Trường Ca Thái Vi, khách sạn Vân Hà và khách sạn Thiên Duyệt làm ăn cũng không tệ.
Trong đó tốt nhất vẫn là khách sạn Trường Ca Thái Vi và khách sạn Vân Hà.
Bởi vì khách sạn Thiên Duyệt đại hạ giá nên cũng thu hút một nhóm người.
Nhưng khách hàng phê là hôm nay phục vụ ở khách sạn Thiên Duyệt quá tệ!
Vốn dĩ không thể tưởng tượng được, từng là một khách sạn năm sao vậy mà phục vụ lại có thể thối nát như vậy!
Chạng vạng tối, danh tiếng và hình tượng của khách sạn Thiên Duyệt ngày càng xấu, thế nên gần tối cho dù khách sạn Thiên Duyệt tiếp tục giảm giá, người tới chỗ này vẫn cực kỳ ít!
Tổng giám đốc của khách sạn Thiên Duyệt đứng ở cửa, trong lòng lo lắng, lại nản lòng.
Anh ta chính là quản lý khách sạn đứng đầu ở Tô Hàng!
Bởi vì muốn mượn chỗ dựa vững chắc là Ngô Thanh Sơn này để bước cao hơn trên sự nghiệp, nhưng hiện giờ, anh ta không hy vọng xa vời này nữa.
"Bỏ đi, hay là ngày mai quay về Tô Hàng?" Anh ta là tổng giám đốc, cũng chuẩn bị rút lui.
Người bán hàng ở cửa cũng thầm chửi ** má, cảm thấy mình sai lầm rồi, chẳng biết có nhận được tiền lương hay không.
Ngô Thanh Sơn đi vào cửa.
Lúc này phía nam đã chạng vạng bảy giờ tối.
Ánh sáng trời buổi chiều chỉ còn lại một chút, màn đêm nhanh chóng buông xuống.
Trước cửa khách sạn Thiên Duyệt thảm thương.
Tổng giám đốc vừa định nói chuyện.
Ngô Thanh Sơn xua tay: "Không cần nói gì cả, tôi hiểu. Nếu anh muốn rời đi, vậy hai ngày sau anh có thể rời đi ngay."
"Vâng!" Tổng giám đốc cũng khuyên nhủ: "Ngô tổng, tôi nói thật, khách sạn Thiên Duyệt kém khách sạn Trường Ca Thái Vi nhiều lắm, không phải là vấn đề mà một quản lý có thể giải quyết. Tài nguyên, nhân tài của người ta mạnh hơn chúng ta nhiều!"
"Mấy ngày nay tôi đã tự hỏi, chúng ta đấu với bọn họ, vốn dĩ là lấy trứng chọi đá!" Tổng giám đốc nói.
Vẻ mặt của Ngô Thanh Sơn rất khổ sở.
Tuy anh ta không muốn thừa nhận, nhưng sự thật ở ngay trước mắt.
Chỉ cần là người có đầu óc đều có thể nhìn ra Thiên Duyệt và Trường Ca Thái Vi vốn không ở cùng một cấp bậc.
"Tôi biết rồi, tôi cũng biết nên làm như thế nào."
Ngô Thanh Sơn thở dài, sau đó gọi điện cho Triệu Đại Vĩ: "Triệu Đại Vĩ, cậu thắng. Nếu cậu muốn khách sạn Thiên Duyệt thì chúng ta tìm thời gian nói chuyện. Còn về chuyện của Tử Phù, tôi mặc kệ hai người, cái gì tôi cũng chưa thấy!"
Thật ra Triệu Đại Vĩ vẫn hơi bất ngờ.
Bởi vì Ngô Thanh Sơn sợ hãi nhanh hơn anh tưởng tượng một hai ngày.
Triệu Đại Vĩ hỏi: "Anh không đấu tranh nữa hả?"
Ánh mắt của Ngô Thanh Sơn trầm xuống, cảm thấy bản thân đã bị nhục nhã, nhưng nhanh chóng không để ý tới nữa, nói thẳng: "Không có hứng thú, nếu cậu thực sự có dũng khí, vậy thì tới thủ đô chúng ta lại đấu một lần nữa! Nơi đó mới là sân nhà của tôi!"
Nói xong, anh ta cũng thấy bây giờ nói tới có chút trẻ con, nên bảo: "Tám giờ tối ngày mai, chúng ta tới Vọng Giang Lâu nói chuyện."