Thu nhận loại nhân tài như Phương Thư Du này, tâm trạng của Triệu Đại Vĩ rất tốt.
Sau khi trở về, Triệu Đại Vĩ lập tức đi tìm Dư Hà, nói chuyện này với Dư Hà.
Trên gương mặt xinh đẹp của Dư Hà hiện ra một tia khiếp sợ: “Phương Thư Du? Đây chính là tiên nấm của Phong Lâm đó! Cô ta rất xinh đẹp, hơn nữa còn rất biết trồng nấm, vì vậy người trong ngành đều đặt cho cô ta một biệt danh là tiên nấm!”
“Tiên nấm...”
Hơi nhớ lại tướng mạo của Phương Thư Du, Triệu Đại Vĩ có thể là nhìn thấy quá nhiều mỹ nữ, hơn nữa tình huống lúc đó của Phương Thư Du vô cùng chật vật, vì vậy anh cũng không hề chú ý đến dung mạo Phương Thư Du.
Nhưng mà bây giờ nhớ lại, Triệu Đại Vĩ đột nhiên cảm giác, cô nàng này thật sự rất xinh đẹp!
Đôi mắt sáng ngời, da thịt trắng noãn, mặt trái xoan rất tinh xảo, tóc mái thưa, mặc váy trắng, quả thực trông như là một tiểu tiên nữ.
Mà sở dĩ cậu chủ nhà giàu Phùng Nam hao tổn tâm cơ muốn có được Phương Thư Du cũng là bởi vì Phương Thư Du vô cùng xinh đẹp.
Triệu Đại Vĩ nói: “Xưng hô này rất thú vị, tôi là không
nghĩ tới đó.”
“Đương nhiên là cậu không nghĩ tới! Chị dâu cậu xinh đẹp như vậy, còn có bạn thân tốt của tôi Di Vân cũng là đại mỹ nữ đỉnh cấp, tất nhiên theo như cậu thấy Phương Thư Du sẽ không có xuất sắc như vậy.”
“Thế nhưng, người ta thật sự là đại mỹ nữ hàng thật giá thật, ở trong ngành cũng coi như là nổi danh rồi.” Trong lòng Dư Hà tự nhủ Triệu Đại Vĩ thật sự là có phúc lớn, ở bên cạnh của anh tụ tập được một đống lớn đại mỹ nữ.
“Vậy kỹ thuật gieo trồng nấm của chị lợi hại hay là kỹ thuật gieo trồng nấm của cô ta lợi hại?” Triệu Đại Vĩ hỏi một vấn đề khá xảo trá.
Dư Hà cũng không giấu giếm: “Tôi là toàn tài, nàng là tinh tài. Các phương diện tôi đều tinh thông, nhưng trên phương diện trồng nấm này thì vẫn là Phương Thư Du lợi hại hơn một chút. Nhưng trên cơ bản cô ta chỉ nghiên cứu cây nấm, trên các phương diện chuyên nghiệp khác cũng không bằng tôi.”
“Thì ra là thế.” Triệu Đại Vĩ cười cười.
Mà nghe xong, Triệu Đại Vĩ cũng cảm giác có lẽ Phương Thư Du đáng để anh chờ mong.
...
Ban đêm.
Sau khi cơm nước xong, điện thoại Triệu Đại Vĩ vâng lên một tiếng ting ting, sau đó Triệu Đại Vĩ mới để ý đến là Diệp Thanh Thu đang gửi lời mời kết bạn cho anh.
“Diệp tổng...”
Trên cơ bản Triệu Đại Vĩ không có suy nghĩ nhiều lập tức xác nhận thêm bạn bè với Diệp Thanh Thu, thế nhưng thật ra anh không rõ có cái gì không thể gọi điện nói chuyện lại còn nhất định phải thêm bạn bè chứ.
Tiền Mỹ Lâm hỏi: “Diệp tổng là ai thế?”
“Chính là một tổng giám đốc trong khách sạn, cũng chính là người mà tôi tặng rượu cho cô ấy đó.”
“Thì ra là cô ấy, tìm chú có việc sao?” Tiền Mỹ Lâm cũng thuận miệng hỏi.
“Không biết nữa, tôi vừa mới thêm bạn bè nên cũng không biết là chuyện gì.” Sau khi Triệu Đại Vĩ trả lời, cười nói: “Chị dâu, chị không phải là ghen rồi chứ?”
Cũng may mắn là Lương Thu Tĩnh đi tắm rồi, bằng không thì lời này mà bị Lương Thu Tĩnh nghe thấy, Tiền Mỹ Lâm chắc chắn sẽ xấu hổ chết.
Chẳng qua may là như thế, thật ra lúc bình thường Lương Thu Tĩnh cũng không ít khi sắp đặt Tiền Mỹ Lâm.
Tiền Mỹ Lâm xấu hổ sẵng giọng: “Chớ nói lung tung, chị ghen cái gì chứ. Chị dâu ước gì chú tìm một người vợ như hoa như ngọc sau đó sinh cho chị một đứa cháu đây.”
Triệu Đại Vĩ nhỏ giọng nói: “Tôi càng muốn chị dâu sinh cho tôi một đứa con gái.”
Tiền Mỹ Lâm nghi hoặc: “Sinh con trai không tốt sao?”
Triệu Đại Vĩ cười ha ha.
Tiền Mỹ Lâm bị anh lừa rồi.
Triệu Đại Vĩ cũng không nói, cứ đợi đến khi Tiền Mỹ Lâm chậm rãi phản ứng lại, chẳng qua anh vẫn là lộ ra nụ cười xấu xa đạt được âm mưu.
Tiền Mỹ Lâm bắt đầu không rõ ràng cho lắm, nhưng mà cẩn thận suy nghĩ một chút lập tức xấu hổ đỏ bừng cả mặt.
“Hay lắm, Đại Vĩ, chú bắt nạt chị dâu!”
Thì ra Triệu Đại Vĩ cố ý nói sinh con gái để dẫn dắt Tiền Mỹ Lâm hỏi chuyện sinh con trai, mà Tiền Mỹ Lâm hỏi như vậy nghĩa là ngầm thừa nhận đồng ý sinh con cho Triệu Đại Vĩ rồi.
Đây là một cái nhầm lẫn tư duy, đặc biệt là với loại quan hệ thân mật này của Triệu Đại Vĩ và Tiền Mỹ Lâm, hết sức dễ dàng bị lừa vào tròng này.
Triệu Đại Vĩ cười nói: “Chị dâu, tôi đâu có bắt nạt chị là chị nguyện ý sinh con trai cho tôi đấy, tôi không có ép chị nói mà.”
“Hứ, một tuần lễ đừng nghĩ đến đụng vào chị dâu nữa!”
“Tôi cũng không thế nào đụng vào mà.” Triệu Đại Vĩ rất tủi thân: “Chị dâu, hay là ngày mai tôi điều chị Thu Tĩnh đi?”
Khuôn mặt Tiền Mỹ Lâm xấu hổ đã thành màu đỏ quả hồng: “Quá cố ý rồi, không được.”
Đành chịu vậy, thấy Tiền Mỹ Lâm vẫn rất để ý cái nhìn của người khác, Triệu Đại Vĩ cũng chỉ có thể từ từ giải quyết!
Sau đó, đợi Lương Thu Tĩnh và Tiền Mỹ Lâm đều tắm xong, Triệu Đại Vĩ tắm ở ngay bên ngoài.
Ting ting!
Là âm thanh tin nhắn của điện thoại.
Triệu Đại Vĩ liếc qua, phát hiện là tin nhắn của Diệp Thanh Thu gửi cho anh nổi lên, lúc này anh cũng không để ý đến, mà là tiếp tục tắm.
Đợi tắm xong, anh mới cầm điện thoại di động lên.
Chỉ thấy tin nhắn Diệp Thanh Thu gửi tới nói: “Triệu tổng, tôi nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy phải báo đáp anh.”
“Anh đã nói con người của tôi có tật xấu chính là quá mức thanh cao. Về sau tôi cẩn thận suy nghĩ lại, tôi cảm thấy anh nói rất đúng, quả thật có lúc tôi quá thanh cao rồi, tôi muốn khắc phục cái tật xấu này của bản thân.”
Triệu Đại Vĩ có chút kinh ngạc.
Anh không biết Diệp Thanh Thu nói việc này với anh làm cái gì.
Nhưng anh vẫn trả lời: “Có thể sửa lại là tốt rồi, con gái vẫn là nên có chút khói lửa nhân gian, mới có thể được hoan nghênh hơn, công việc cũng có thể càng thuận lợi hơn.”
“Ừm.” Diệp Thanh Thu gửi đến cái biểu tượng gật đầu, sau đó lấy dũng khí gửi cho Triệu Đại Vĩ phát một tấm hình tự sướng của bản thân: . truyện kiếm hiệp hay
“Triệu tổng, tôi gửi cho anh ảnh riêng tư của mình coi như là báo đáp của tôi với anh, cũng coi như tôi đột phá bản thân bắt đầu vượt qua tật xấu thanh cao trong nội tâm đi.”
Triệu Đại Vĩ: “...”
Con mẹ nó!
Còn có thể như vậy?
Ting ting!
Ting ting!
Sau đó, Diệp Thanh Thu gửi đến thật nhiều ảnh riêng tư xinh đẹp đến nỗi không thể tưởng tượng nổi, bên trong có ảnh mặc váy mỏng, có ảnh mặc áo lông cừu bó sát người, thậm chí còn có ảnh mặc bikini nữa!
Phụt!
Sau khi Triệu Đại Vĩ nhìn thấy, anh thiếu chút nữa muốn phun máu!
Quả thực rất đẹp!
Hơn nữa những thứ này đều là ảnh tự sướng, xem ra không phải là người khác chụp giúp.
Đương nhiên với tính cách của Diệp Thanh Thu tính cách, đoán chừng cũng sẽ không để cho người khác chụp loại ảnh làm người ta e lệ này.
Diệp Thanh Thu nhẫn nhịn thẹn thùng cực độ trên gương mặt đẹp nói: “Triệu tổng, đẹp không? Cái báo đáp này, không biết anh hài lòng hay không?”
Qua đoạn thời gian sau khi Triệu Đại Vĩ xem đã mắt ảnh riêng tư của Diệp Thanh Thu, mới trả lời: “Hai tay đánh chữ, lấy bày ra trong sạch!”
Diệp Thanh Thu: “...”
Trong lòng cô ta tự nhủ: Triệu tổng, anh thật không biết xấu hổ!
Nhưng lúc gửi tới, đoạn chữ kia lại trở thành: Triệu tổng, ảnh riêng tư này có thể đừng lưu truyền ra ngoài không?
“Yên tâm đi, cái này tôi tuyệt đối giữ bí mật!”
“Cảm ơn Triệu tổng.” Diệp Thanh Thu cười nói: “Sau khi uống rượu thuốc anh cho, tôi cảm giác tâm tình của mình quả thực dần bình thản hơn rất nhiều.”
“Một lần nữa cám ơn ngài!” Lúc này đây, Diệp Thanh Thu sử dụng kính ngữ, để diễn tả ý tôn kính của mình đối với Triệu Đại Vĩ!
“Đừng khách sáo!”
Nói xong, Triệu Đại Vĩ tiếp tục thưởng thức ảnh đẹp riêng tư của Diệp Thanh Thu.
Bên trong, Diệp Thanh Thu làm ra đủ các loại động tác, làm người ta phun máu không nói, còn thật đúng là mỗi tấm đều có kiểu phong tình khác nhau ở bên trong.
“Không thể nhìn nữa, nhìn nhiều không tốt cho thân thể, cho vào trong phần ảnh mã hóa vậy.” Triệu Đại Vĩ tuân thủ lời hứa giữ bí mật, đồng thời những bức hình này, cũng làm cho anh lộ ra hiểu ý cười cười.
Diệp Thanh Thu quả thực thay đổi không ít!
Sau đó, anh thúc giục Long vương điển, tận lực làm cho nhiệt huyết của mình đang sôi trào phải tỉnh táo lại.
...
Một buổi tối qua đi rất nhanh.
Buổi sáng, Phương Thư Du gọi điện thoại tỏ ý muốn qua đó xem nhà kính trồng nấm của Triệu Đại Vĩ, thế nhưng trước đó trong nhà cô ta lại có một chút chuyện, hy vọng Triệu Đại Vĩ tới giúp đỡ giải quyết.
Triệu Đại Vĩ cười nói: “Không có vấn đề, tôi lập tức tới giải quyết, sau đó đón cô qua đây!”