Từ lúc vừa mới bắt đầu, Phi Thế Hằng đã nghe Triệu Đại Vĩ “khoác lác”, anh ta cảm thấy Triệu Đại Vĩ rất bình thường.
Lúc này, nhìn thái độ của Triệu Đại Vĩ đối với anh ta, anh ta càng cảm thấy căm tức.
Cho nên, anh ta nói với Triệu Đại Vĩ: “Khoác lác cũng không sợ làm nổ cả da trâu.”
“Anh đừng tưởng dáng vẻ giả vờ giả vịt của anh rất lợi hại vậy thì anh vô cùng lợi hại. Trên thực tế, anh chỉ là một tên rác rưởi.”
Phi Thế Hằng nghĩ đến những lời trước đó của Triệu Đại Vĩ, cuối cùng cũng không nhịn được cười nhạo nói: “Trước đó anh còn nói thành phố Khâu Dã là thế giới của anh, theo những gì tôi thấy, ngay cả cửa khách sạn này anh cũng không bước ra được!”
Triệu Đại Vĩ nghe cũng không tức giận, chỉ yên lặng nhìn Phi Thế Hằng.
Phi Thế Hằng bị sự bình tĩnh của Triệu Đại Vĩ chọc giận, thế là anh ta ra tay trước, thử khả năng của Triệu Đại Vĩ một chút.
Nhưng khi anh ta năm lần bảy lượt ra chiêu dò xét đều bị Triệu Đại Vĩ ung dung tránh được, điều này khiến trong lòng anh ta càng thấy phiền não hơn một chút.
“Tới tôi ra tay.”
Triệu Đại Vĩ không tránh nữa, đi thẳng về phía Vũ Thế Hằng.
Ầm!
Anh dùng một tay ngăn cản cú đấm của Phi Thế Hằng, cơ thể nhanh chóng tiến về trước một bước, sau đó tay nặng nè đè lên bả vai của Phi Thế Hằng: “Quỳ xuống!”
Mạnh mẽ nhấn một cái, tựa như sức nặng nghìn cân!
Phi Thế Hằng kêu đau một tiếng.
Triệu Đại Vĩ nói: “Anh thua rồi!”
Tu luyện Long Vương điển, khí lực của anh đã vượt xa người bình thường, nhờ sự nhạy bén của năm giác quan khiến động tác của Phi Thế Hằng ở trong mắt anh chỉ giống như động tác chậm vậy.
Vì thế Triệu Đại Vĩ cứ như thế chiến thắng Vũ Thế Hằng mà không tốn một chút công phu nào.
Phi Thế Hằng quỵ xuống đất, giãy dụa muốn đứng lên, kết quả lại thấy không có cách nào, thế là anh ta chỉ có thể bỏ qua.
Anh ta cúi đầu, mãi một lúc lâu cũng không dám tin, mình lại thua thảm hại như vậy.
Thậm chí có thể nói, anh ta thua thảm tới mức không nỡ nhìn!
Triệu Đại Vĩ nhìn về phía Tô Chấn Nghiệp, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt, nói: “Ông Tô, thả người đi.”
Tô Trấn Nghiệp vẫn còn ngẩn ra ở chính giữa.
Ông ta vẫn không thể tin nổi, Phi Thế Hằng vẫn luôn là trợ thủ đắc lực của ông ta, lại bị Triệu Đại Vĩ đánh bại nhanh như thế!
Mặc dù nói Phi Thêa Hằng chỉ đã từng là hạng nhất võ thuật tỉnh, cũng có mấy năm không luyện tập tốt, nhưng cho dù thế nào đi nữa cũng không thể bị trấn áp dễ dàng như thế.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Chấn Nghiệp chỉ có một suy nghĩ, chính là Triệu Đại Vĩ thật sự rất mạnh, rất mạnh, mạnh đến mức đủ nghiền ép được Vũ Thế Hằng! . Truyện Phương Tây
Triệu Đại Vĩ thấy cả nửa ngày mà Tô Chấn Nghiệp vẫn đứng im, trong lòng có chút bất mãn.
“Nếu ông Tô không tuân thủ cam kết, tôi cũng chỉ có thể khiến ông tuân thủ lời hứa.” Anh thu lại nụ cười, thái độ có chút lạnh lùng!
Đàn em của Triệu Chấn Nghiệp nào có thể nhịn nổi thái độ hung hăng như thế của Triệu Đại Vĩ, thế là từng người bao vây Triệu Đại Vĩ.
“Mày đừng có mà hung hăng phách lối, nếu mày dám động đến ông Tô, mày sẽ không thể ra khỏi khách sạn!”
“Ông Tô, cẩn thận!”
“Triệu Đại Vĩ, mày đúng thật là rất lợi hại, nhưng một mình mày không thể đánh thắng mấy người bọn tao, tao khuyên mày đừng có được voi đòi tiên!”
Cấp dưới của Tô Chấn Nghiệp rối rít lên tiếng cảnh cáo Triệu Đại Vĩ.
Lúc này, cuối cùng Tô Chấn Nghiệp cũng bước ra khỏi khiếp sợ, chậm lại.
Nhìn thấy cấp dưới của mình còn đang chuẩn bị ra tay với Triệu Đại Vĩ, ông ta giật mình!
“Dừng tay! Các người đừng làm khó Triệu tổng, nếu chúng ta muốn lăn lộn ở đây thế phải tuân thủ quy định, nếu đã nói phải thả người, vậy thì phải thả người!”
“Thả Đàm Tuyết Lăng ra!” Tô Chấn Nghiệp ra lệnh.
Những người khác lập tức sửng sốt.
Quy tắc?
Quy tắc không phải lời của ông Tô, thế còn là quy tắc không?
Cái gì mà tuân thủ cam kết e rằng cũng chỉ là nói dối, lời thật chính là, ông Tô lừa dối Triệu Đại Vĩ! Ông Tô sợ!
Nghĩ tới đây, mọi người cũng không dám cản Triệu Đại Vĩ nữa, đồng thời mấy người khống chế Đàm Tuyết Lăng cũng vội vàng thả Đàm Tuyết Lăng ra.
Còn ông Tô lại vui mừng vì mình phản ứng nhanh, nếu không, chỉ cần hành động hơi chậm một chút, mình sẽ bị đám cấp dưới này hại chết!
Mới vừa rồi mấy người này đã gác ông ta trên lửa nướng đấy!
Thực lực của Triệu Đại Vĩ mạnh như thế, ông ta lại cách Triệu Đại Vĩ không xa lắm.
Khoảng cách gần như thế, chỉ cần Triệu Đại Vĩ muốn, e rằng ông ta sẽ biến thành con tin trong tay Triệu Đại Vĩ!
Cho nên, lúc này ông ta đã quyết định, vậy thì tạm thời không thể đối địch với Triệu Đại Vĩ!
Đồng thời, dựa theo cam kết trước đó, ông ta bảo cấp dưới của mình thả người.
Đàm Tuyết Lăng thấy mình được thả ra, khôi phục lại tự do, ánh mắt cũng không nhịn được về phía Triệu Đại Vĩ.
“Cảm ơn!”
Đàm Tuyết Lăng thở phào nhẹ nhõm, thật ra vừa rồi cô ta thật sự bị doạ sợ, cô ta cảm thấy cuộc đời mình đã hoàn toàn tiêu đời ở chỗ này rồi, nhưng trời không cản đường ai, Triệu Đại Vĩ cứu cô ta!
Triệu Đại Vĩ khẽ gật đầu nhìn về phía Đàm Tuyết Lăng, sau đó nhìn về phía Tô Chấn Nghiệp: “Tôi mệt mỏi, buồn ngủ, các người mau đi đi. Còn về phần sau đó ông có muốn đưa thêm nhiều người tới hơn không, ông có thể thử một chút.”
Tô Chấn Nghiệp lập tức sửng sốt!
Ông ta thật sự có ý như thế!
Nhưng nghe giọng của Triệu Đại Vĩ, ông ta vẫn cảm thấy chuyện này cần phải thảo luận kỹ hơn.
“Không dám, Triệu tổng nói đùa rồi.” Tô Chấn Nghiệp phất phất tay: “Chúng ta đi thôi!”
Chờ người dưới trướng Tô Chấn Nghiệp đã đi hết, cả người của Đàm Tuyết Lăng giống như trúng bột hương vậy, ào ào muốn ngã xuống đất.
Triệu Đại Vĩ vội vàng chạy tới đỡ.
Đàm Tuyết lăng nhìn Triệu Đại Vĩ dưới khoảng cách gần như thế, trong lòng có chút lúng túng, nói: “Không cần, chỉ là tôi đột nhiên thả lỏng, tôi có thể tự đi được.”
Bàn tay đang đặt bên hông Đàm Tuyết Lăng của Triệu Đại Vĩ buông ra, nói: “Tiếp theo, cô phải về phòng hoàng hậu của mình hay tiếp tục ở lại phòng của tôi?”
Đàm Tuyết Lăng hỏi: “Có thể mời Triệu tổng đến phòng hoàng hậu với tôi không?”
“E rằng không được.”
Triệu Đại Vĩ vẫn nguyện ý ở lại địa bàn của mình, như thế sẽ an toàn hơn.
“Thế… tối nay tôi vẫn muốn ở lại chỗ của Triệu tổng, tôi sợ ông Tô lại tới tìm tôi gây phiền phức…” Đàm Tuyết Lăng nói: “Đúng rồi, Triệu tổng, hôm nay anh giúp tôi, tôi nguyện đền đáp cho anh, cho dù là đưa tiền, hay bán mặt.”
“Ví dụ như, anh có thể tìm tôi quảng cáo, tôi miễn phí cho anh.” Đàm Tuyết Lăng nói.
Trong lòng Triệu Đại Vĩ run lên một cái.
Mời ngôi sao quảng cáo?
Nhưng thật ra tạm thời vẫn chưa cần thiết phải mời Đàm Tuyết Lăng, thế nên, Triệu Đại Vĩ nói: “Cái này để sau hãy nói, vào ngủ đi.”
Triệu Đại Vĩ vào nhà, thấy Triệu Tú Hoà còn chưa tỉnh hồn, liền nói: “Chị Tú Hoà, vừa rồi khiến chị bị doạ rồi.”
Triệu Tú Hoà thấy Triệu Đại Vĩ đi vào, tâm trạng mới ổn định hơn rất nhiều: “Không sao chỉ cần Triệu tổng cậu bình an, vậy thì tốt hơn bất cứ thứ gì.”
Cô ta lại nhìn thấy Đàm Tuyết Lăng: “Tuyết Lăng, tối nay cô ngủ ngay cạnh tôi đi.”
Đàm Tuyết Lăng bất đắc dĩ cười nói: “Được!”
Thế là, ba người Triệu Đại Vĩ, Triệu Tú Hoà, Đàm Tuyết Lăng nằm trên cùng một chiếc giường.
Mặc dù không làm gì, nhưng Đàm Tuyết Lăng lại mắc cỡ chết đi được, đây là lần đầu tiên cô ta nằm cùng giường với một người đàn ông.
…
Một buổi tối trôi qua.
Buổi sáng lúc Triệu Đại Vĩ tỉnh dậy, phát hiện mình lại đang nằm giữa.
Anh thấy Đàm Tuyết Lăng đang nằm bên trái anh, Triệu Tú Hoà nằm bên phải anh.
Mà hai người này lại đều đang rúc trong lòng anh ngủ!
Thừa dịp hai người bọn họ còn chưa tỉnh ngủ, đặc biệt là thừa lúc Đàm Tuyết Lăng còn chưa tỉnh, Triệu Đại Vĩ cảm thấy, anh cần phải mau chóng tỉnh dậy, tránh ngại ngừng!