= Thứ Trịnh Mỹ Sơ muốn mua là gà mái.
Mì thịt chưng muốn ngon hơn thì nước dùng rất quan trọng.
Bà ngoại của Trịnh Mỹ Sơ thích dùng gà mái hầm canh, sau đó dùng canh gà mái nấu mì thịt chưng, mì làm như vậy sẽ ngon hơn trong quán ăn làm nhiều.
Trịnh Mỹ Sơ nói nguyên liệu cho Triệu Đại Vĩ biết.
Sau Triệu Đại Vĩ ghi lại nguyên liệu thì cùng cô ấy đến chợ để mua nguyên liệu tươi.
Có thể vì Trịnh Mỹ Sơ mặc Hán phục, nhiều người đi trên đường không nhịn được mà ngoái lại nhìn cô ấy vài cái, điều này khiến Triệu Đại Vĩ cũng cảm nhận được ánh mắt tò mò của mọi người.
“Tỷ lệ quay đầu của Hán phục rất cao, dù là nam hay nữ đều hướng ánh mắt về cô.”
“Cũng được đó.” Trịnh Mỹ Sơ thích Hán phục, với lại cô ấy thường mặc như vậy, cũng không có vấn đề gì, mà cô ấy cũng đã quen với ánh mắt tò mò của mọi người rồi.
“Triệu tổng, anh thích bộ này không?” Cô ấy xoay một vòng trước mặt Triệu Đại Vĩ.
Trịnh Mỹ Sơ vốn rất xinh đẹp lại rất dễ thương, làm động tác này thật sự rất tuyệt, thật sự dễ thương đến nao lòng.
Mái tóc dài đen được hất lên, Hán phục màu xanh nhạt tung bay theo chuyển động của cơ thể, xoay một vòng tạo ra độ cong hoàn mỹ.
Triệu Đại Vĩ nói: “Thích, nhưng cô đang thu hút sự chú ý của nhiều người lắm đấy.”
“Không sao đâu.”
Trịnh Mỹ Sơ sẽ không để ý đến ánh mắt của người khác, cô ấy chỉ muốn bản thân và Triệu Đại Vĩ vui là được.
Chợ cách đó không xa.
Hai người đi hơn mười phút đã đến cổng chợ.
“Cậu nhìn cô gái kia kìa, xinh quá đi!”
Người trong chợ rồng cá lẫn lộn, nhất là nơi như Khâu Dã, có những người có ánh mắt vô cùng hỗn xược.
“Anh Tân, anh thích rồi sao?”
“Là gu của tôi.”
“Nhưng người ta có bạn trai rồi, anh Tân, anh sẽ không đi đào chân tường đấy chứ?”
“Bạn trai?” Anh Tân cười giễu, nói: “Một cậu ấm mà thôi, kiểu cậu ấm thế này thì chỉ cần doạ một chút là có thể dọa nó khóc hu hu rồi.”
“Anh Tân ngầu thật!”
Anh Tân cảm thấy mình thật sự rất ngầu trong sự tâng bốc của mọi người.
Với lại, anh ta rất thích cô gái nhỏ nhắn trong trắng, mà Trịnh Mỹ Sơ thật sự đã đâm vào điểm mạnh của anh ta, thế là anh ta không nhịn được nóng lòng muốn thử.
Anh ta tiến lên chặn đường của Triệu Đại Vĩ và Trịnh Mỹ Sơ, sau đó nói với Triệu Đại Vĩ: “Cho mày ba giây để cút!”
“Ông đây ghét nhất mấy cậu ấm, trông yếu ớt vãi, mẹ nó mày là đàn ông sao?”
Vì Triệu Đại Vĩ trước đó yếu ớt nhiều bệnh, thường nằm trên giường bệnh, nên trông dáng vẻ khá yếu đuối, trông rất thanh tú, da dẻ cũng hơi trắng.
Kết quả lại thành nguyên tội trong mắt anh Tân.
“Anh làm gì thế, chúng tôi trêu chọc gì anh!” Trịnh Mỹ Sơ tức muốn chết.
Cô ấy cảm thấy đối phương đang gây sự vô lý.
“Không có, người đẹp, anh chỉ không thích nhìn một con gà bệnh dính lấy cạnh em thôi. Nói thật, người xinh đẹp như em phải tìm người đàn ông có thực lực như anh làm bạn trai, vậy mới có thể bảo vệ em.”
“Người đẹp, em có tin bạn trai này của em, anh kêu nó cút là nó cút vội, vốn không dám phản kháng không?”
Anh Tân từng thấy nhiều thằng đàn ông trông trắng trẻo, làm việc như con gái, vướng tay vướng chân.
Nên anh ta chắc chắn Triệu Đại Vĩ cũng là loại người như vậy.
Nói xong anh ta tức giận nói: “Ba giây rồi, còn chưa cút cho ông đây? Thật sự nghĩ rằng ông đây không dám chơi chết mày sao?”
Triệu Đại Vĩ hứng thú nhìn đối phương làm màu.
“Tôi thật sự cảm thấy anh không dám…” Triệu Đại Vĩ bình tĩnh cười nói.
“Người này đang tìm cái chết sao?”
“Não cậu ta bị úng hả?”
“Anh Tân, nó nói anh không dám.”
Người xung quanh chợt cảm thấy Triệu Đại Vĩ là một tên ngốc, người khác đối diện với anh Tân đã chạy xa từ lâu rồi, nhưng Triệu Đại Vĩ còn dám đối đầu với anh ta.
Anh Tân tức đến mức sắc mặt âm u.
Làm màu thất bại, mất hết mặt mũi, anh ta còn thấy nụ cười chế giễu trong mắt Triệu Đại Vĩ, sao anh ta có thể nhịn được.
“Nhóc con giỏi lắm, tao chơi chết mày!”
Ầm!
Khi vừa dứt lời, anh ta đã hét “á” một tiếng, cả người bay ra.
“Nhớ lấy, trước khi đắc ý thì phải xem mình chọc phải ai đã.”
“Hừ, anh không có lần sau đâu…”
Triệu Đại Vĩ cười cười, chụp anh Tân một bức ảnh.
“Cậu làm gì vậy?” Mấy người thấy Triệu Đại Vĩ thẳng thừng ra tay, còn đánh bay anh Tân, trong lòng cảm thấy chọc phải thú dữ rồi, nhất thời không dám làm gì.
Nhưng thấy Triệu Đại Vĩ chụp ảnh, mấy người đều sững sờ.
Triệu Đại Vĩ gửi ảnh cho Tưởng Tử Phi.
Tưởng Tử Phi đang ở cùng phía các cơ quan tấn công thế lực xấu, mà anh Tân này vừa hay là điển hình.
“Đây cũng là côn đồ, vừa ra tay với bạn tôi, anh xem xét xử lý một chút.” Triệu Đại Vĩ gửi tin sang.
“Hiểu rồi.” Tưởng Tử Phi gật đầu.
Dù gì cũng là côn đồ, với lại còn làm côn đồ rất tốt, Tưởng Tử Phi gần như chỉ dùng thời gian một phút là có thể tra ra tên của anh Tân, có cả cách liên lạc và thông tin địa chỉ.
Anh Tân bò dậy từ dưới đất, chuẩn bị đánh Triệu Đại Vĩ.
Đột nhiên!
Điện thoại reo!
Là của một người bạn côn đồ anh Tân gọi đến, nhưng người bạn này làm việc dưới trướng Tưởng Tử Phi.
Người bạn này: “Anh Tân, anh toang rồi, anh đắc tội anh Phi rồi!”
Sắc mặt anh Tân ù ù cạc cạc: “Anh Phi, anh Phi nào…”
“Đương nhiên là Tưởng Tử Phi!”
“Chết tiệt! Tôi không có, sao có thể đắc tội với anh Phi được, đánh chết tôi cũng không dám làm chuyện này!”
“Anh đừng nói với tôi, anh nói với anh Phi đi. Tóm lại anh toang rồi, anh chuẩn bị đi đời đi.” Người bạn của anh Tân nói xong thì cúp máy, sẵn tiện kéo anh Tân vào danh sách đen.
Loại người không có mắt thế này, vốn không muốn làm bạn với anh ta!
Anh Tân sững sờ!
Khóe miệng Triệu Đại Vĩ thoáng ý cười nhìn anh Tân, nói: “Tự thú đi, có thể trong tù không có ai xử anh. Nếu anh không vào tù tìm sự bảo vệ trong tù thì tôi không đảm bảo được kết cục của anh đâu.”
Nói xong, Triệu Đại Vĩ nói với Trịnh Mỹ Sơ: “Đi thôi, chúng ta đi mua gà mái.”
Anh Tân: “…”
“Anh Tân, chúng ta có đánh cậu ta không?” Mấy người bạn của anh Tân hỏi.
“Đánh cmm!”
Bây giờ anh Tân mới phản ứng lại mình đắc tội với Tưởng Tử Phi lúc nào.
Rõ ràng Triệu Đại Vĩ kia quen biết với Tưởng Tử Phi!
“Không nói nhiều nữa, tao phải đi đầu thú rồi, tao sợ muộn chút nữa thì tao toang mất!” Anh Tân vội chạy đi, trần thuật lại mấy chuyện xấu bao năm nay.
Anh ta nhận tội hết.
Vì anh ta muốn ngồi tù lâu chút.
Như vậy anh ta có thể không bị Tưởng Tử Phi trả thù.
…
Triệu Đại Vĩ và Trịnh Mỹ Sơ đến trước cửa hàng bán gà mái.
“Con gà này cũng được đó!”
“Tôi cảm thấy con gà này không tệ.”
“Con gà này già nè!” Trịnh Mỹ Sơ chắc chắn: “Gà già ăn khá ngon!”
Triệu Đại Vĩ: “…”
Anh nghĩ thầm ‘Cô thắng rồi, vả lại còn thắng rất kiêu!’
Đại khái là giọng Trịnh Mỹ Sơ hơi lớn, ánh mắt xung quanh đều nhìn chằm chằm cô ấy đầy ngạc nhiên, sau đó lại dùng ánh mắt ngạc nhiên đó nhìn Triệu Đại Vĩ và phía dưới của anh.
Triệu Đại Vĩ ngẩng đầu ưỡn ngực, đừng đó thẳng tắp như cây lao!
Nguyên nhân rất đơn giản, anh muốn nói cho những người nhìn anh rằng bọn họ nghĩ không sai! Chính là giống như bọn họ nghĩ đấy!
Triệu Đại Vĩ nói: “Cô thích già thì mua già.”
Nói xong, anh mua một con gà mái già trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.