Ba ngày sau.
Những bộ Hán phục của Nương Giai Di đã được sản xuất với số lượng lớn, sau đó Nương Giai Di hỏi thử liệu Triệu Đại Vĩ có muốn vận chuyển đến khách sạn Long Hồ luôn hay không.
Triệu Đại Vĩ nói: “Trước mắt chị có thể gửi Hán phục đến đây để chúng tôi xem qua, còn về sự kiện Hán phục thì còn phải chờ thêm một khoảng thời gian nữa.”
“Ngoài ra, mỗi loại phong cách Hán phục đều có đủ sao?”
Nương Giai Di trả lời: “Tổng cộng đã thiết kế được sáu kiểu Hán phục, nhưng trước hết chỉ có ba kiểu được sản xuất theo lô, còn ba kiểu còn lại thì chỉ may một đến hai bộ mỗi kiểu.”
“Chị gửi hết tất cả sáu kiểu Hán phục đến khách sạn đi, ngoài ra chị cứ định giá sáu kiểu Hán phục này rồi báo lại cho tôi.”
“Được.” Nương Giai Di có chút không hiểu vì sao Triệu Đại Vĩ lại muốn cô ta làm như vậy, nhưng suy xét đến việc Triệu Đại Vĩ rất giỏi, cho nên cô ta giấu chút nghi ngờ này vào trong lòng.
Rất nhanh, Hán phục đã được chuyển đến tay Triệu Đại Vĩ.
Triệu Đại Vĩ rất hài lòng với cả sáu kiểu Hán phục, hơn nữa đều là những kiểu mà anh thích.
Về phần chất liệu, sáng sớm Triệu Đại Vĩ đã dặn dò không được sử dụng chất liệu kém chất lượng, nhất định phải sử dụng loại vải dệt được tuyển chọn tốt một chút, không được làm cho chất lượng những bộ Hán phục giảm đi.
Mà Nương Giai Di cũng đáp ứng tốt được điểm này.
Cô ta sử dụng vải dệt, cảm giác khi chạm vào rất mềm mịn, đoán chừng chi phí bỏ ra cũng không thấp.
Ngay sau đó, hóa đơn của Nương Giai Di cũng được gửi đến cho Triệu Đại Vĩ.
Sáu kiểu Hán phục, trong đó có hai kiểu có giá hai trăm năm mười tám, hai kiểu có giá ba trăm năm mươi sáu, còn hai kiểu còn lại được báo giá tương đối cao, lên đến sáu trăm hai mươi tám.
Nhận được bảng giá, trong lòng Triệu Đại Vĩ cũng hiểu rõ.
Vì thế anh nhanh chóng nhớ lại khoảng thời gian mình không liên lạc với đại minh tinh Đàm Tuyết Lăng.
Đại minh tinh giống như Đàm Tuyết Lăng như vậy, người bình thường chỉ có thể gọi điện cho trợ lý hoặc người đại diện của cô ta.
Nhưng Triệu Đại Vĩ lại có thể trực tiếp liên lạc với Đàm Tuyết Lăng, bởi vì cô ta đã hoàn toàn coi anh là bạn bè thật sự.
Đàm Tuyết Lăng thấy Triệu Đại Vĩ gọi đến, cô ta biết rằng có chuyện gì đó, cô ta hỏi trước: “Đại Vĩ, anh gọi điện thoại cho tôi, có phải có chuyện gì quan trọng cần tôi giúp đỡ hay không?”
“Ừm, đúng là như vậy.” Triệu Đại Vĩ biết Đàm Tuyết Lăng rất bận, vì thế anh nói ngắn gọn: “Gần đây tôi mới mở một xưởng may quần áo, chủ yếu là may Hán phục. Nhưng chắc cô cũng biết rồi, những thứ này nếu như không được quảng bá thì rất khó có được doanh số.”
“Cho nên tôi muốn gửi sáu kiểu Hán phục qua cho cô, sau đó cô giúp tôi đăng những tấm hình mặc chúng, cũng xem như là đang marketing giúp tôi.”
“Hơn nữa, cô không cần phải giúp đỡ tôi, cứ tính theo giá thị trường bình thường của cô là được.”
Tuy rằng lần trước Đàm Tuyết Lăng đã nói sẽ quảng cáo miễn phí giúp anh, nhưng trước đó cô ta đã quảng cáo miễn phí giúp khách sạn Long Hồ một lần rồi. Cho nên lần này anh cũng không thể để Đàm Tuyết Lăng làm không công được nữa.
“Anh đã cứu tôi hai lần, tôi chỉ mới giúp anh quảng cáo một lần thôi mà. Hơn nữa việc quảng cáo này cũng chỉ là chuyện nhỏ, không tốn sức.” Đàm Tuyết Lăng giận dỗi nói: “Haiz, Đại Vĩ, anh vẫn không coi tôi là người một nhà.”
“Là anh em thì cũng phải tính toán cho rõ ràng, không phải là do tôi không coi cô là người một nhà.”
Anh đề cập đến việc trả tiền khiến Đàm Tuyết Lăng không vui sao?
Đàm Tuyết Lăng nói tiếp: “Nếu là như thế thì anh không cần phải khách sáo với tôi, tôi sẽ quảng cáo miễn phí giúp anh một lần. Tôi không lấy tiền của anh, anh cũng không cần đề cập chuyện tiền bạc với tôi.”
“Được rồi, cảm ơn cô.”
“Lại khách sáo!” Sau khi Đàm Tuyết Lăng rời khỏi Khâu Dã, đã rất lâu rồi mới nhận được cuộc điện thoại của Triệu Đại Vĩ, trong lòng cô ta cảm thấy rất vui, vậy mà anh lại có thể không coi cô ta là bạn bè như vậy.
Sau khi rời khỏi Khâu Dã, cô ta vẫn luôn nhớ mãi không quên nơi này.
Mặc dù an ninh tại Khâu Dã thật sự rất hỗn loạn, rất nhiều lần cô ta rơi vào tình trạng nguy hiểm. Nhưng vì có sự có mặt của Triệu Đại Vĩ, cho nên cô ta vẫn luôn khắc cốt ghi tâm với Khâu Dã.
Lần này, Đàm Tuyết Lăng giúp Triệu Đại Vĩ, cô ta cảm thấy tâm trạng của mình rất tốt.
Cảm giác như bản thân mình hết nợ, đồng thời lại có thể ôn lại chuyện cũ với bạn bè, cho nên cảm thấy rất vui vẻ.
Triệu Đại Vĩ hỏi địa chỉ của Đàm Tuyết Lăng, sau khi xác định thời gian tiếp theo Đàm Tuyết Lăng vẫn sẽ ở tại thành phố kia, anh mới chuyển phát nhanh sáu kiểu quần áo kia thẳng đến thành phố nơi cô ta đang ở.
Kế tiếp chính là chờ đợi.
Trong khoảng thời gian chờ này, doanh thu của khách sạn Long Hồ lại tăng thêm một ít.
Mì thịt chưng của khách sạn Long Hồ được rất nhiều người đánh giá cao, cho nên không ít khách hàng lớn tuổi đều thích đến Long Hồ.
Ngoài ra, khách sạn Long Hồ cũng giới thiệu một số lượng ít ếch đá Ngọc Hà.
Lần trước khách sạn Thiên Duyệt bỏ ra một số tiền lớn mua được không ít ếch đá, nhưng trong lúc nhất thời không dùng được nhiều như vậy. Vì thế Phan Diễm Hồng đã đến xin sự giúp đỡ của Triệu Đại Vĩ, sau đó anh đã chuyển ếch đá đến khách sạn Long Hồ.
Vốn dĩ ếch đá chính là nguyên liệu nấu ăn cao cấp, hơn nữa ếch lại là sản phẩm bán rất chạy. Cho nên lượng ếch đá được gửi cho khách sạn Long Hồ, mỗi ngày đều lên đến vài vạn doanh thu bán hàng.
Đến thời điểm hiện tại, doanh số bán hàng mỗi ngày của khách sạn Long Hồ đã bứt phá lên đến bảy mươi vạn, nếu tình hình ổn định còn có thể tiến đến cột mốc tám mươi vạn một ngày.
Phía bên kia.
Hiệu quả hoạt động của khách sạn Vân Nam cũng không kém cạnh, chiến lược kinh doanh khác biệt cùng với ưu đãi tốt đã thu hút được vô số khách hàng tiềm năng, đặc biệt là những khách hàng lớn giàu có.
Vì thế cho nên doanh số bán hàng mấy ngày nay của Vân Nam đều từ một trăm vạn trở lên.
Cứ như vậy, Triệu Đại Vĩ đã giành được rất nhiều lợi thế trong cuộc cá cược với Trương Thu Hương.
Thậm chí Trương Thu Hương cảm thấy tiếp theo Triệu Đại Vĩ không còn cơ hội lật ngược tình thế được nữa!
Nhưng cô ta vẫn đánh giá thấp Triệu Đại Vĩ quá rồi.
…
Hai ngày trôi qua, buổi tối Đàm Tuyết Lăng gọi điện thoại cho Triệu Đại Vĩ, muốn thông báo đã nhận được quần áo, tất cả đều rất đẹp.
Cô ta đã gọi nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp đến để hỗ trợ chụp ảnh, hơn nữa đã suốt đêm chỉnh sửa và chọn lựa những tấm ảnh đẹp nhất.
“Qua một khoảng thời gian nữa, tôi sẽ đăng những tấm ảnh đã qua chỉnh sửa.”
“À đúng rồi, cửa hàng kia của anh tên gì nhỉ? Có nền tảng liên kết với Taobao hay nền tảng nào khác không? Gửi cho tôi đi.”
Đàm Tuyết Lang hỏi.
“Có.” Triệu Đại Vĩ gửi liên kết Taobao của xưởng quần áo Giai Di cho Đàm Tuyết Lăng.
“Xưởng quần áo Giai Di… Tại sao lại đặt xưởng này?” Đàm Tuyết Lăng ngờ ngợ, trong lòng cảm thấy có gì khác thường.
Triệu Đại Vĩ giải thích: “Đây chính là xưởng quần áo của một người bạn của tôi, mục tiêu ban đầu chính là tạo đà phát triển cho khách sạn. Đồng thời cũng giúp cho bạn tôi giải quyết một chút nguy cơ tài chính của xưởng.”
“Anh với cô ta là bạn bè rất thân sao?” Đàm Tuyết Lăng hỏi.
“Hả… Cũng xem như vậy đi, thật ra cô ấy chính là bạn của tổng giám đốc khách sạn của tôi.”
Phù!
Nghe thấy Triệu Đại Vĩ giải thích như thế, trong lòng Đàm Tuyết Lăng thoải mái hơn rất nhiều.
Khi nhận ra cảm xúc này của bản thân mình, cô ta nhanh chóng buồn bã nói: “Tôi ký hợp đồng thì không bàn đến chuyện tình cảm. Haiz, một người đàn ông tốt như vậy mà phải nhường cho người khác, tôi thật sự không cam lòng.”
Cô ta có thể cảm giác được, bản thân mình thật sự rất thích Triệu Đại Vĩ. Sau khi rời Khâu Dã, cô ta vẫn luôn nhớ mãi không quên anh.
“Haiz, được rồi, không nghĩ nhiều nữa, giúp Đại Vĩ là chuyện tốt, không thể khiến cho Đại Vĩ thất vọng về mình được.”
Cũng sắp khuya rồi.
Đàm Tuyết Lăng nhắn nhiếp ảnh gia gửi những tấm ảnh đã qua chỉnh sửa cho mình.
Cô ta chọn ra sáu bức ảnh, mỗi bức là một kiểu Hán phục khác nhau. Sau đó cô ta đăng bài lên Weibo: “Đột nhiên cảm thấy Hán phục thật sự rất đẹp, không biết có bạn nào thích Hán phục giống tôi hay không?”
Sau khi đăng bài xong, cô ta tiếp tục đăng thêm một bình luận nữa: “Đúng rồi, quần áo tôi mặc là được một người bạn tặng. Nếu như các bạn thích thì tôi sẽ để link ở đây.”
Sau khi bình luận xong, cô ta ngáp một cái, sau đó nhắn cho Triệu Đại Vĩ một câu “đã quảng cáo” rồi đi ngủ.