Tiền Mỹ Lâm thế Ngô Tam Hải vào cửa, sắc mặt chuyển đen.
Thế nhưng trong lòng chỉ muốn lấy tiền của Ngô Tam Hải, dường như cũng không ý thức được điều này.
Tiền Mỹ Lâm nhận lấy hai cái túi da rắn mà Ngô Tam Hải đưa tới, bên trong đều là những củ phục linh vừa được đào lên không lâu.
Điều càng khiến cô ấy cảm thấy tức giận chính là quả nhiên mấy củ phục linh này vẫn giống trước đây, vừa lớn vừa mập, chỉ cần người hơi hiểu giá thị trường một chút là có thể kịp phản ứng ngay, cái này không thể nào mọc hoang.
"Bắt nạt tôi không nhận ra sao?" Tiền Mỹ Lâm giận đến mức âm thầm nghiến răng.
Ngoài mặt, Tiền Mỹ Lệ nói: "Cái này của anh là mọc hoang sao? Tối hôm qua, Đại Vĩ nói rằng cái này của anh không giống mọc hoang."
"Không thể nào, cái này là do tôi đào trong núi! Cô nhìn đi, bên trên còn dính chút đất nữa kia kìa, cô nhìn đất một chút cũng biết, thứ này mới được đào lên không lâu!"
Ngô Tam Hải nói: "Em gái Mỹ Lâm, em đang muốn ép giá sao?"
Triệu Đại Vĩ đứng núp sau cánh cửa, vẻ mặt co giật thật mạnh.
Trong lòng thầm nói tên Ngô Tam Hải này đúng là cực kỳ vô liêm sỉ, nói láo mà không hề đỏ mặt.
"Không phải, nếu anh cho rằng cái này mọc hoang thế tôi sẽ tin anh." Tiền Mỹ Lâm cầm lấy hai túi phục linh bỏ lên cân, kết quả là năm mươi cân.
"Năm mươi cân, không nhiều không ít." Tiền Mỹ Lâm hâm mộ nói: "Ngô Tam Hải, mấy củ phục linh này anh đào ở chỗ nào trong núi thế, sao lại đào ra được nhiều như thế?"
"Bí mật!"
Ngô Tam Hải nói mới là lạ, bắt đầu thúc giục: "Năm mươi cân, hai ngàn năm trăm. Em gái Tiền Lam, tôi còn định vào núi đào tiếp, cô đừng hỏi nữa."
"Được thôi." Tiền Mỹ Lâm xoay người, lấy hai ngàn năm trăm từ trong túi xách.
Mà đúng lúc này, Triệu Đại Vĩ thấy cuộc vui cũng không còn nhiều liền đẩy cửa sau bước ra, đi tới cười nói: "Anh Tam Hải, anh lại đưa dược liệu tới rồi, xem ra vận may của anh không tệ ha."
"Triệu Đại Vĩ!"
Ngô Tam Hai bị dọa như nhìn thấy quỷ vậy, đi lùi về sau mấy bước, trong lòng thầm nghĩ không phải lúc này Triệu Đại Vĩ đã đi vào thành bán nấm rồi sao? Sao bây giờ còn ở nhà?
Cau mày, ngay sau đó anh ta liền nhận ra, Triệu Đại Vĩ sớm không ra, muộn không ra mà lại xuất hiện ngay lúc này.
Cho nên bây giờ cũng chỉ có một khả năng!
Triệu Đại Vĩ đang đợi anh ta!
Triệu Đại Vĩ thì cố làm ra vẻ sửng sốt: "Mẹ kiếp, anh Tam Hải, anh giỏi thật, một ngày có thể kiếm được năm mươi cân phục linh mọc dại, đây là định kiếm một món tiền lớn rồi. Để tôi xem một chút, phục linh này của anh..."
Triệu Đại Vĩ đưa tay mở túi da rắn của anh ta, liếc nhìn phục linh bên trong.
Ngô Tam Hải nói: "Không cần xem, không phải cậu vẫn luôn ở đây chờ tôi sao?"
"Xem ra anh không ngốc." Lúc này, Triệu Đại Vĩ trở nên nghiêm túc, sắc mặt lạnh như băng: "Dùng phục linh được người trồng làm giả thành phục linh mọc dại, gan anh cũng lớn thật đấy!"
"Bây giờ, tôi đã bắt được người cũng như tang vật, Ngô Tam Hải, anh còn lời gì muốn nói không?"
Triệu Đại Vĩ cầm lấy hai túi phục linh, ném đi giống như ném rác vậy.
"Triệu Đại Vĩ, cậu bán nấm, một ngày có thể kiếm được khoảng chừng mấy chục ngàn, không phải tôi chỉ lừa cậu mấy trăm đồng thôi sao? Mọi người cũng không dễ dàng, cậu bỏ qua cho tôi một lần thì có làm sao?"
Ngô Tam Hải thừa nhận mình dùng phục linh người trồng ngụy trang thành phục linh mọc hoang để bán.
Thế nhưng anh ta tràn đầy khí thế, có lý chẳng sợ, giống như mình làm như thế là hợp tình hợp lý, không hề xem đây là vấn đề.
"Nếu tôi không bỏ qua thì sao?" Triệu Đại Vĩ hỏi.
"Nếu không bỏ qua vậy thì Triệu Đại Vĩ, cậu đừng trách tôi không khách sáo!"
Chu Tam Hải kiêu ngạo lên tiếng: "Tôi nói cho cậu biết, anh Quế đã để mắt tới cậu, chỉ là bệnh tình của trưởng thôn luôn không được tốt, thế nên bây giờ mới không có thời gian để xử lý cậu."
"Nếu bệnh tình của trưởng thôn tốt hơn thì anh Quế sẽ dành thời gian tới đây, chắc chắn sẽ khiến cho cậu không bán buôn được!"
"Triệu Đại Vĩ, tôi khuyên cậu nên mở một mắt nhắm một mắt, bỏ qua cho tôi. Như thế tôi còn có thể đứng trước mặt anh Quế khen ngợi cậu mấy câu. Nếu không anh Quế sẽ không tha cho cậu đâu!
Anh Quế kia đương nhiên là Ngô Tùng Quế!
Ngô Tùng Quế ở trong thành, lẫn vào phong sinh thủy khởi, vô cùng lợi hại, nghe nói dưới trướng có mấy chục huynh đệ.
Bình thường ở trong thôn, anh ta cũng là một sự tồn tại mà không ai dám trêu chọc vào!
Ngô Tam Hải lại nói tiếp: "Triệu Đại Vĩ, nghĩ được chưa? Trả hai ngàn năm trăm cho tôi, tôi sẽ giúp cậu nói tốt với anh Quế vài câu."
"Cút!"
Triệu Đại Vĩ xoay người đá vào hông, đá văng Ngô Tam Hải ra ngoài cửa.
Ngô Tam Hải ngã lăn trên đất, đau tới mức nhe răng.
Triệu Đại Vĩ lạnh lùng: "Muốn nói gì thì bảo Ngô Tùng Quế tự mình tới đây. Ngô Tam Hải, sau này anh mang dược liệu tới đây tôi sẽ không thu! Nếu anh dám trả thù thì tôi sẽ ném anh lên núi Đảng Khấu ở đó một buổi tối."
Ném vào núi Đảnh Khấu!
Cả người Ngô Tam Hải run rẩy.
Nếu thật sự bị ném xuống nơi đó vậy thì thật sự chết không có chỗ chôn.
Nhìn thấy bên cạnh cũng không dẫn theo ai, cộng thêm Triệu Đại Vĩ lại mạnh mẽ như thế, anh ta chật vật xoay người rời đi.
Tiền Mỹ Lệ thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện này xem như đã kết thúc, chỉ có một mối lo ngại duy nhất chính là Ngô Tùng Quế.
"Chị dâu, chị lo lắng Ngô Tùng Quế sao?" Triệu Đại Vĩ chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư Tiền Mỹ Lâm.
"Đúng thế, Ngô Tùng Quế người đông thế mạnh, lỡ như thật sự muốn làm bậy..."
"Chúng ta mời một vệ sĩ đi!"
Triệu Đại Vĩ cảm thấy nếu thật sự vẫn muốn ở lại trong thôn thì mời một vệ sĩ cho Tiền Mỹ Lâm.
Những ngày qua, lúc anh không có ở nhà, Tiền Mỹ Lâm liền bị người khác nhắm vào. Mà anh lại không thể lúc nào cũng ở bên cạnh Tiền Mỹ Lâm được.
Cho nên, thừa dịp mấy ngày qua kiếm được nhiều tiền như thế, anh bắt đầu nghĩ tới việc mời một nữ vệ sĩ bảo vệ an toàn cho Tiền Mỹ Lâm.
"Mời vệ sĩ rất đắt đúng không? Cũng không cần đến." Tiền Mỹ Lâm vội vàng khoát tay, rất sợ lãng phí tiền.
"Vậy..."
Đang nói, vợ Ngô Tùng Quế, Lý Vũ Trân xác một túi dược liệu nhỏ vừa mới đào được đi tới.
"Hai người đang thương lượng gì đấy?" Lý Vũ Trân nói: "Chị tới bán dược liệu, nghe nói giá cả rất tốt thế nên tôi muốn tới kiếm ít tiền lẻ."
Tiền Mỹ Lâm vô cùng sửng sốt, nghĩ đến thân phận của Lý Vũ Trân, cô ấy lại không nhịn được nhíu mày.
Chỉ là lần trước Lý Vũ Trân nói giúp Triệu Đại Vĩ, lúc này cô ấy cũng không chắc chắn Lý Vũ Trân đứng ở phe nào.
Lúc này, cô ấy khách sáo cười nói: "Chị là con dâu nhà họ Ngô, chắc hẳn không thiếu tiền đúng không?"
"Em nghĩ nhiều rồi, một năm đi qua, tết đến mà Ngô Tùng Quế cũng không về nhà được mấy lần, cũng không cho tiền chị. Tiền trong nhà cũng đều do cha anh ta quản lý, chị muốn dùng tiền còn phải hỏi anh ta."
Ánh mắt Lý Vũ Trân nhìn về phía Tiền Mỹ Lâm, vẻ mặt vô cùng hâm mộ: "Chị dâu như Mỹ Lâm bây giờ mới thật sự khiến người ta thèm thuồng. Mạo muội hỏi một chút, bây giờ trong nhà Đại Vĩ quản lý tiền bạc hay là em quản lý tiền?"
Bốp!
Vẻ mặt xinh đẹp của Tiền Mỹ Lâm ửng đỏ: "Em quản tiền giúp Đại Vĩ."
"Ôi, là thế sao." Con ngươi Lý Vũ Trân xoay tròn, bản tính thích hóng chuyện lập tức được giải phóng, nói xa nói gần: "Nếu như có người đàn ông nguyện ý giao tiền cho tôi quản lý thì bây giờ tôi sẽ ly hôn rồi gả cho người đó."
"Chị dâu Mỹ Lâm, em nói xem có đúng không?"
"Vũ Trân, chị đừng có nói nhảm, em và Đại Vĩ trong sạch, không phải kiểu quan hệ như chị nghĩ!" Tiền Mỹ Lâm vội vàng giải thích, rất sợ Lý Vũ Trần sẽ ra ngoài đồn bậy bạ.
Lý Vũ Trân khôn khéo trả lời: "Chị dâu Mỹ Lâm, tôi gấp cái gì ý tôi là đang nói chính mình chứ không có nói cô."
Cô ta nhìn về phía Triệu Đại Vĩ: "Đại Vĩ, nếu bây giờ em đưa tiền cho chị quản lý, chị sẽ gả cho em ngay, được không?"
Lộp bộp!
Trong lòng Tiền Mỹ Lâm đột nhiên có chút chua chát, cảm thấy tồi tệ.
Hơn nữa, Lý Vũ Trân xinh đẹp nổi tiếng trong thôn, Tiền Mỹ Lâm thật sự sợ Triệu Đại Vĩ đang trong độ tuổi thanh niên sung mãn, nhận lời của Lý Vũ Trân.
Triệu Đại Vĩ nhìn trộm Tiền Mỹ Lâm một cái, phát hiện Tiền Mỹ Lâm có hơi ghen tức, vội vàng nói: "Chị Vũ Trân, chị đừng có mang em ra làm trò đùa. Chúng ta nói chuyện chính đi, em có chuyện cần nhờ chị giúp."