Ngô Tùng Quế cũng không quá tin tưởng con mắt của mình, ngây người tại chỗ không cách nào tin được.
"Thật là mạnh, cô gái này tới từ đâu thế?"
"Không phải cô gái này là bạn gái Đại Vĩ chứ?"
Mọi người bình luận đủ kiểu, về cơ bản đều bị sức chiến đấu của Lương Thu Tĩnh rung động, đều là bị vẻ mặt 'đẹp trai' của Lương Thu Tĩnh thu hút.
"Cùng tiến lên!"
Ngô Tùng Quế không muốn mất mặt mũi, mà suy nghĩ dù sao Lương Thu Tĩnh cũng chỉ có một người, vậy nhiều thêm mấy người thì chắc là có thể bắt Lương Thu Tĩnh lại.
Nhưng.
Bọn họ quên mất Triệu Đại Vĩ!
Dù Triệu Đại Vĩ bận, anh vẫn nhàn nhã nhìn động tác của Ngô Tùng Quế.
Chờ khi anh nhìn thấy Ngô Tùng Quế không biết xấu hổ, muốn một đám người tấn công Lương Thu Tĩnh, anh hô to: "Tất cả mọi người không ra tay sao? Ngô Tùng Quế khinh người quá đáng, lại còn nhiều đàn ông bắt nạt một người phụ nữ như vậy!"
Trong lòng thôn dân vây xem ở chung quanh cũng có cảm giác rất khó chịu.
Ngô Tùng Quế vốn là ác bá trong thôn, mà ác bá này lại bắt nạt một người phụ nữ ở trước mặt mọi người. Đây quả thực thật là làm cho người ta không nhịn được muốn phản kích.
Triệu Đại Vĩ tiếp tục nói: "Con gái người ta dám một mình đối mặt với một đám người Ngô Tùng Quế, tất cả mọi người có nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn không bằng một người phụ nữ?"
Những lời này của anh đã kích thích những đàn ông đang ở hiện trường, khiến một vài người phản kháng, muốn đứng ra.
Cùng lúc đó.
Triệu Đại Vĩ cũng biết, những người dân này nhẫn nhục chịu đựng đã quen, không thể nào tùy tiện phản kháng Ngô Tùng Quế, cho nên anh dẫn đầu, bắt giặc phải bắt vua trước.
Bước nhanh như gió!
Mọi người còn không thấy rõ động tác của Triệu Đại Vĩ, Triệu Đại Vĩ đã nhanh chóng vọt tới trước mặt Ngô Tùng Quế.
"Ngô Tùng Quế, mày không chọc nổi tao đâu."
Triệu Đại Vĩ vừa nói, một tay vừa bóp cổ Ngô Tùng Quế: "Tất cả mọi người còn ngớ ra làm gì, đánh anh ta!"
Thôn dân vây xem nhìn thấy Triệu Đại Vĩ chế phục Ngô Tùng Quế thì tăng thêm dũng khí, thậm chí còn nhiệt huyết sôi trào.
"Chúng ta có thể nhìn bọn họ bắt nạt Đại Vĩ sao?"
"Thôn Đại Long sắp thay đổi trời, bây giờ không phải là thế giới của một mình nhà họ Lương!"
"Không sai, Ngô Tùng Quế không bằng Đại Vĩ, chúng ta giúp Đại Vĩ đi!"
"Chúng ta không thể nhìn bọn họ bắt nạt một cô gái như vậy!"
Thôn dân ai có gậy cầm gậy, không có gậy, tay không đi lên ngăn cản người của Ngô Tùng Quế làm bậy.
Ngô Tùng Quế vốn không muốn sẽ là cục diện như vậy, nên bị sợ đến mức biến sắc, muốn xoay người bỏ chạy.
"Phản, các người phản cả rồi!" Ngô Tùng Quế mắng.
Nhìn thấy hai bên chiến đấu hăng say, bỗng nhiên.
Hai chiếc xe con Mercedes cấp S, một trước một sau đi tới cửa nhà Triệu Đại Vĩ.
Tích tích tích tích!
Loa lớn chạy băng băng, dùng sức đè, rốt cuộc cũng làm cho một đám người dừng chiến đấu, ánh mắt nhìn về phía hai chiếc xe Mercedes màu đen mới tinh kia.
Xe sang như vậy cũng không thấy nhiều ở thôn Đại Long, thậm chí cho dù là xe Ngô Tùng Quế ngồi cũng hoàn toàn không thể so sánh cùng chiếc Mercedes trước mắt này.
Ngô Tùng Quế nhìn hai chiếc Mercedes sang trọng như vậy, trong lòng kinh ngạc vô cùng.
Ngay sau đó, người bên trong xe đi ra.
Trước sau hai chiếc xe, lần lượt là Vương Lực Hùng và Vương Hổ chia nhau đi ra cùng với vệ sĩ bên cạnh bọn họ.
Hơn nữa, trong đám người Vương Lực Hùng, ai cũng mặc Âu phục đi giày da, nhìn vô cùng nghiêm trang, khí thế mười phần.
"Bọn họ là ai?"
"Không phải là người Ngô Tùng Quế kêu tới chứ?"
"Trời ơi, lần này có thể làm gì đây?"
Ngô Tùng Quế nghe vậy thì càng buồn bực, mình không kêu những người khác thật. Hơn nữa, người có thể lái được hai chiếc xe nhỏ Mercedes cấp S, bên cạnh còn mang theo một đống vệ sĩ, thì nhiều lắm là có thể quen biết một chút, không động đến đối phương được.
Ngoại trừ Triệu Đại Vĩ, tất cả mọi người khác đều ngạc nhiên nghi ngờ, Vương Lực Hùng đi lên phía trước nói: "Triệu thần y, tôi là Vương Lực Hùng!"
"Mẹ nó! Vương Lực Hùng!"
Ngô Tùng Quế lăn lộn ở bên ngoài, đã nhiều lần nghe nói đến danh tiếng của Vương Lực Hùng. Chẳng qua là cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy người thật mà thôi, còn Vương Hổ thì đã ra mắt mấy lần, chẳng qua là Vương Hổ đứng ở sau lưng Vương Lực Hùng, nên nhất thời không nhận ra.
"Vương Lực Hùng là ai vậy? Rất lợi hại à?"
"Đi hai chiếc Mercedes, có thể không lợi hại sao? Hơn nữa bên người còn có vệ sĩ!"
Chạy Mercedes-Benz có thể không lợi hại, nhưng có thể mang nhiều vệ sĩ như vậy ở bên người thì tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản gì.
Vương Lực Hùng nói xong, bảo người ta đưa lễ vật của mình cho Triệu Đại Vĩ lên.
"Triệu thần y, xin vui lòng nhận những thứ này."
Chỉ thấy Vương Lực Hùng làm cho người ta mở đồ vật ra.
"Một cây nhân sâm trăm năm!"
"Ba cây vàng một kilogam!"
"Một đồng hồ đeo tay Rolex Green Water Ghost!"
"Một bộ kim châm!"
"Một trăm vạn tiền mặt!"
Các thứ được lấy ra, làm cho thôn dân ở xung quanh đỏ cả con mắt.
Không nói cái khác, chỉ một trăm vạn tiền mặt này cũng quá đánh vào thị giác và có sức rung động.
Ở hiện trường, trừ người cực kì cá biệt, ai có thể thấy qua nhiều tiền mặt như vậy chứ!
"Đại Vĩ làm gì mà có thể khiến người ta đưa những thứ này đến?"
"Quá phóng đại, nếu ai đưa tôi những thứ này, bây giờ tôi gả cho anh ta ngay!"
"Thu Đào, cô kết hôn rồi còn muốn những thứ này, không xấu hổ sao?"
"Không thể để tôi mơ một chút à?"
Chắc là do đồ quá quý trọng, ánh mắt thôn dân ở chung quanh nóng như lửa, không ai có thể chuyển mắt.
Vương Lực Hùng lại chỉ Ngô Tùng Quế và nói: "Triệu thần y, có cần tôi xử lý những người này giúp cậu không?"
Ngô Tùng Quế trực tiếp tuyệt vọng.
Vương Lực Hùng là đại lão cỡ nào, bây giờ lại phải giúp Triệu Đại Vĩ xử lý loại nhân vật nhỏ như mình?
Phịch!
Ngô Tùng Quế trực tiếp quỳ xuống, kéo ống quần Triệu Đại Vĩ nói: "Đại Vĩ, anh Đại Vĩ, van xin anh, cho em một con đường sống đi!"
Lúc này, Ngô Tùng Quế không cần cả mặt mũi.
Thôn dân thấy cảnh như vậy thì trực tiếp hít vào một ngụm khí lạnh.
Vương Lực Hùng này thật sự có khí thế thật là lớn.
Triệu Đại Vĩ hừ nhẹ một tiếng, nói: "Nên xử lý sao thì xử lý vậy, không cần làm chuyện dư thừa."
"Vâng!"
Vương Lực Hùng híp mắt một cái, nói với Ngô Tùng Quế: "Đi theo người của tôi, chớ đùa bỡn bịp bợm, nếu không Vương Lực Hùng tôi sẽ để cho cậu thấy được cái gì gọi là xã hội chân chính!"
"Tôi biết! Tôi biết!" Thân lăn lộn ở trên đường, nào có đạo lý không biết Vương Lực Hùng lợi hại như thế nào.
Sau đó, Ngô Tùng Quế mang theo người rời đi theo người của Vương Lực Hùng.
Triệu Đại Vĩ hài lòng gật đầu, sau đó nói: "Lấy những thứ này về đi."
"Triệu thần y!" Vương Lực Hùng bị sợ đến mức lo lắng muốn chết, kéo Vương Hổ nói: "Còn không bồi tội với Triệu thần y?"
"Anh Vĩ, em sai rồi!" Đầu óc Vương Hổ cũng linh hoạt, ngay sau đó nói với Tiền Mỹ Lâm: "Chị dâu, em có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, lần trước em đụng phải chị, em xin bồi tội!"
"Chỗ em có một vòng ngọc phỉ thúy giá trị một trăm sáu mươi vạn, em cảm thấy vô cùng thích hợp với chị, cái này coi như là lễ vật em bồi tội cho chị dâu!"
Vì chuyến này, Vương Hổ đã hao tốn tâm tư, vội vàng bảo người mang vòng ngọc phỉ thúy lên.
"Không cần, tôi không nhận nổi vòng ngọc đắt như vậy!" Tiền Mỹ Lâm cũng không dám nhận thứ quý giá như thế.
"Được rồi, muốn đưa vật này thì cũng là tôi đưa, anh đưa thì coi là gì?" Triệu Đại Vĩ nói: "Thành ý của các người, tôi đã thấy. Tôi có thể chữa trị cho các người, nhưng tôi sẽ không nhận những thứ này."
"Giáo huấn của nhà họ Triệu tôi sẽ không nhận những thứ không nên nhận."
Đây là "Long vương điển" răn dạy, tự nhiên Triệu Đại Vĩ sẽ tuân theo.
"Như vậy à?" Suy nghĩ một lúc, Vương Lực Hùng sai người lấy đồ về, rồi nói: "Là tôi cân nhắc không chu toàn, xin Triệu thần y thứ lỗi. Sau này, Triệu thần y có việc dùng Lực Hùng tôi, tôi nhất định sẽ hỗ trợ hết sức!"
"Ngoài ra, không nhận cái khác không thành vấn đề. Còn bộ kim châm này chính là vật quý giá cất giấu của y học thế gia nhà họ Liễu trước đây, rất có ích lợi đối với hành nghề chữa bệnh, xin Triệu thần y nhất định phải nhận lấy!"
Vương Lực Hùng tặng bộ kim châm cho Triệu Đại Vĩ.