Tôn Hồng Hồng bất ngờ gặp được bạn cùng phòng, vội vàng nói: “Mình đi mua đồ.”
“Vậy cậu ăn cơm chưa?” Chu Bình Bình hỏi: “Đúng lúc chúng mình muốn đi ăn cơm, hay là hai người đi cùng chúng mình nhé? À phải rồi, đây là bạn trai cậu hả?”
Tôn Hồng Hồng nói: “Chỉ là bạn bè thôi, còn chưa đi tới bước đó.”
“Không sao cả, cùng đi đi. Đã lâu rồi chúng ta chưa gặp, lần này nhất định phải ôn chuyện thật đã mới được.”
Chu Bình Bình lôi kéo Tôn Hồng Hồng, dáng vẻ không cho phép cự tuyệt: “Không giới thiệu anh đẹp trai này một chút sao?”
Tôn Hồng Hồng nhìn Triệu Đại Vĩ, có chút ngượng ngùng.
Triệu Đại Vĩ chủ động nói: “Tôi là Triệu Đại Vĩ.”
“Đẹp thật, xin chào, đi ăn cơm cùng chúng tôi nhé? Anh cũng không thể bỏ mặc Tôn Hồng Hồng được đúng chứ?” Chu Bình Bình khẽ nhíu mày, ý cười nhàn nhạt.
Chu Bình Bình lại giới thiệu: “Hồng Hồng, đây là bạn trai mình. Còn những người khác thì cậu cũng thấy rồi đấy, đều mang theo ‘người nhà’ cả.”
Tôn Hồng Hồng nhìn bạn trai của Chu Bình Bình một chút. Nói như thế nào nhỉ, cô ấy không cảm thấy tuấn tú lắm.
Nói thẳng ra là không hề đẹp trai.
Mà bản thân Chu Bình Bình thì lại rất đẹp, không thua kém cô ấy bao nhiêu cả. Nhưng ai có thể ngờ được, Chu Bình Bình mà ngày trước luôn sáng mắt lên vì trai đẹp hiện giờ lại tìm một người bạn trai không đẹp lắm.
Hà Ngọc Minh nói: “Hồng Hồng phải không? Hai người đi theo tôi đi.”
Anh ta đi ở phía trước, dẫn mọi người đi qua một đoạn đường ngắn, sau đó đi về phía một chiếc BMW thể thao.
Triệu Đại Vĩ nhìn thoáng qua một chút, là BMWs X5.
Hà Ngọc Minh nói: “Có hơi nhiều người, xe của tôi không đủ chỗ ngồi. Hay là Hồng Hồng này, cô và bạn của cô ngồi xe Triệu Vĩ nhé?”
Triệu Vĩ là bạn trai của một nữ sinh khác.
Triệu Vĩ nhìn về phía Triệu Đại Vĩ và Tôn Hồng Hồng mỉm cười: “Xe của tôi ở phía trước.”
Sau đó, một đám người đi tới gần xe Triệu Vĩ.
So với xe của Hà Ngọc Minh, xe của anh ta kém hơn rất nhiều, đó là một chiếc Chevrolet màu trắng bình thường.
Triệu Vĩ để mọi người lên xe.
Thực ra trên chiếc xe này cũng chỉ có Triệu Vĩ và bạn gái của anh ta, cộng thêm hai người Triệu Đại Vĩ.
Sáu người khác gồm cả Hà Ngọc Minh thì đều ngồi trong chiếc BMWs của Hà Ngọc Minh.
Bạn gái của Triệu Vĩ là Phùng Nhã Khiết hỏi: “Triệu Vĩ, chúng ta đi khách sạn nào thế?”
“Khách sạn Trường Ca Thái Vi đi, Hà Ngọc Minh nói khách sạn đã đổi mới thực đơn, hương vị cực kỳ ngon, cậu ta dẫn chúng ta đi qua đó nếm thử.”
“Khách sạn Trường Ca Thái Vi sao?” Phùng Nhã Khiết kinh ngạc: “Có cần không? Đó là khách sạn năm sao, ăn một bữa hết bao nhiêu tiền?”
“Yên tâm đi, Hà Ngọc Minh nói cậu ta mời khách, chúng ta không cần phải bỏ tiền, chỉ cần đi ăn cơm là được.”
“Aiz, kẻ có tiền thật tốt.” Phùng Nhã Khiết than nhẹ, trên thực tế trong lòng cô ta cũng không thoải mái như vậy.
Phùng Nhã Khiết nhớ tới Tôn Hồng Hồng ở sau xe, vì vậy quay đầu nói: “Hồng Hồng, bạn trai cậu làm gì thế? Thoạt nhìn rất anh tuấn.”
Tôn Hồng Hồng còn đang định giải thích đây không phải bạn trai, thế nhưng Triệu Đại Vĩ đã mở miệng nói: “Làm việc ở trong thôn, hái nấm nuôi cá.”
“Anh còn nuôi cá sao?” Triệu Vĩ hứng thú.
Bình thường anh ta rất thích đi câu cá cùng với bạn bè.
“Đúng, thầu bao một hồ cá, nhưng mà tôi cũng chỉ mới nhận thầu đây thôi, tạm thời hồ cũng không có nhiều cá.”
“Không sao, đúng lúc tôi cũng rất thích câu cá. Chờ hồ cá chỗ anh khởi sắc, tôi và bạn bè sẽ qua chỗ anh câu cá!”
“Được, hoan nghênh anh, đến lúc đó tôi sẽ miễn phí cho mọi người.”
“Dĩ nhiên là quá tốt, nhưng mà cũng không thể để anh chịu thiệt thòi được, bây giờ nuôi cá cũng không dễ dàng gì, không cẩn thận là dễ lỗ vốn lắm. Ông chủ hồ cá mà bình thường tôi hay câu, cũng bởi vì nuôi cá mà lỗ hơn mười vạn.”
Đối với thị trường này, Triệu Vĩ có chút quen thuộc.
Phùng Nhã Khiết thuận thế nói: “Anh nuôi cá mà không mua xe sao? Tôi thấy hình như hai người đi xe moto ba bánh.”
Triệu Đại Vĩ cười: “Ngay cả bằng lái cũng chưa có, mua xe gì chứ. Hơn nữa xe ba bánh là đủ rồi, những thứ khác cũng không cần thiết lắm.”
“Vậy à.” Trong lòng Phùng Nhã Khiết có chút thoải mái.
Cô ta thấy bạn trai mình ít nhất cũng có xe, mà bạn trai của Tôn Hồng Hồng lại chỉ có thể lái xe ba bánh, vừa rồi cô ta còn phiền muộn vì Chu Bình Bình, ở trước mặt Tôn Hồng Hồng cuối cùng cũng có thể bù lại.
Hà Ngọc Minh ở phía trước bật đèn xi nhan bên trái, ý bảo đã có thể xuất phát.
Triệu Vĩ bèn đáp trả lại, đi theo xe của Hà Ngọc Minh.
Không lâu sau, hai chiếc xe đã dừng ở tầng hầm để xe của khách sạn Trường Ca Thái Vi.
“Đi thôi, tôi dẫn mọi người đi ăn món nấm tươi ngon nhất, thịt kho tàu đặc sắc nhất ở trên này! Mấy món này tuyệt đối là ngon nhất thành phố Phong Lâm!”
Hà Ngọc Minh cao giọng nói, đồng thời anh ta cũng là người có tiền nhất.
Vào trong khách sạn.
Triệu Đại Vĩ đi cùng đám người nhưng không bị nhân viên phục vụ nhận ra.
“Tôi đã đặt chỗ trên lầu ba.”
Hà Ngọc Minh dẫn mọi người đi tới phòng bao trên lầu ba.
Chỉ thấy bài trí trong phòng cực kỳ hoa lệ, xanh vàng rực rỡ, phong cách cũng rất lịch sự tao nhã.
Những người khác đều chưa từng tới nơi này, ai cũng có chút sững sờ.
Kể cả Tôn Hồng Hồng cũng vậy, cô ấy nhìn ngắm đến mức nghẹn họng trân trối, thậm chí còn có cảm giác chột dạ khi đi ở bên trong, cảm thấy mình vốn không thuộc về chỗ này.
Nếu như chỉ có một mình cô ấy tới đây, khẳng định là bước vào cô ấy cũng không dám, sợ bị bảo vệ mời ra ngoài.
Lúc này, nhân viên phục vụ đi tới đặt thực đơn ở trên bàn.
Thời điểm đưa thực đơn, nhân viên phục vụ nhìn thấy Triệu Đại Vĩ, rõ ràng là hơi sửng sốt!
Triệu Đại Vĩ làm một cử chi xua tay, ý bảo không cần phải nói ra.
Dù sao Hà Ngọc Minh dẫn mọi người tới nơi này dùng cơm rõ ràng là có ý định tỏ vẻ. Anh là một vị khách được mời tới, cũng không muốn khiến cho Hà Ngọc Minh quá mức khó xử.
Nhân viên phục vụ rất nhanh nhạy, lúc này không hề lên tiếng.
Hà Ngọc Minh đưa thực đơn cho mọi người, nói: “Muốn ăn cái gì thì cứ việc gọi, bữa cơm này tôi mời.”
“Anh hãy chọn đi, dù sao thì chúng tôi cũng không quen lắm với chỗ này, không biết ăn gì là ngon, ăn gì là không ngon cả.” Một cô gái thức thời nói.
“Vậy được rồi, tôi chọn mấy món ăn ngon nhất ở đây, bảo đảm tất cả mọi người đều thích!” Hà Ngọc Minh lập tức chọn mấy món ăn mà anh ta thích nhất.
Chọn tổng cộng mười hai món, Hà Ngọc Minh mới thúc giục nhân viên phục vụ mau đưa thức ăn lên.
Triệu Đại Vĩ cũng nói: “Mau đưa thức ăn lên đi.”
Mọi người lập tức quay sang, ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía Triệu Đại Vĩ, giống như là đang nói thằng nhóc này làm màu cái gì vậy?
Chọn thức ăn xong, mọi người bắt đầu hàn huyên.
Chủ yếu là những người Chu Bình Bình này nói chuyện sau khi tốt nghiệp trung học thì sẽ làm gì.
Thực ra bọn họ đều lên đại học, chỉ có Tôn Hồng Hồng là không lên đại học.
Chu Bình Bình nói: “Hồng Hồng, cậu không lên đại học thì chắc là tìm việc phải không?”
Tôn Hồng Hồng lắc đầu liên tục nói: “Sau khi tốt nghiệp mình đã đến khách sạn bưng thức ăn, làm nhân viên phục vụ, nhưng ở khách sạn kiếm không được nhiều lắm, vả lại còn phải ăn nhờ ở đậu tại nhà họ hàng, cho nên mình đã nhanh chóng từ chức.”
“Sau khi từ chức về nhà, mình ở nhà một khoảng thời gian, bây giờ đang chuẩn bị theo anh Đại Vĩ mở cửa hàng Taobao.”
Chu Bình Bình nói: “Taobao cũng không tốt lắm.”
Hà Ngọc Minh cũng nói: “Các người đơn độc thì vốn chẳng kiếm được mấy đồng đâu. Như vậy đi, trong xưởng của cha tôi còn thiếu một nhân viên nghiệp vụ, cô tới làm công theo tháng tôi có thể bảo ông ấy trả lương cho cô cao hơn một chút, bốn ngàn một tháng, hơn nữa còn bao ăn bao ở.”
Thời điểm nói ra câu này, Hà Ngọc Minh có cảm giác vô cùng ưu việt, tràn ngập trong lời nói.
Mấy người khác cũng hùa theo: “Bốn ngàn một tháng, tiền lương đúng là không thấp.”
“Anh Hà, tôi tốt nghiệp đại học xong, nếu như không tìm được việc, anh có thể giúp tôi sắp xếp một chút không?” Một nữ sinh cười hì hì hỏi.
“Đương nhiên rồi, không thành vấn đề. Mọi người đều là bạn tốt của Bình Bình, nếu như mọi người có gì khó khăn, tôi nhất định sẽ giúp!”
“Vậy phải nhờ anh rồi!”
“Hồng Hồng, còn không mau cảm ơn anh Hà. Bốn ngàn một tháng lận đó, với bằng cấp cao trung mà nói, có thể kiếm được mức lương như vậy thật sự không tệ đâu.”
Đám người xúi giục Tôn Hồng Hồng.
Nhưng thật ra Phùng Nhã Khiết ở một bên lại không hề nói chuyện, trong lòng càng thêm bất mãn cái cách hào phóng của Hà Ngọc Minh.
Tuy nhiên, quả thực cô ta cũng không tránh được.
“Không cần đâu, mình nghĩ đi theo anh Đại Vĩ bán hàng Taobao cũng rất tốt.” Tôn Hồng Hồng cũng thiện lương, không hề nói một tháng Triệu Đại Vĩ trả cho cô ấy lương cơ bản là một vạn.
Chu Bình Bình nói: “Hồng Hồng, mình nghĩ hay là cậu đến xưởng của cha anh Ngọc Minh đi. Làm nghiệp vụ tương đối khá, ít nhất thu nhập cũng ổn định không phải sao? Hay là cậu suy nghĩ một chút nữa đi.”
Trong khi Chu Bình Bình đang nói chuyện, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Tôn Hồng Hồng, hơn nữa tất cả đều mang bộ dạng thương hại.
Giữa cảm giác thương hại này, Triệu Đại Vĩ cảm giác được có mấy phần coi thường.
Triệu Đại Vĩ hít sâu một hơi.
Anh quyết định không giả vờ nữa.
Người ta không để cho Tôn Hồng Hồng mặt mũi, vậy hà cớ gì anh phải để cho bọn họ mặt mũi?