"Cứu mạng..." Cô gái cố gắn phát ra âm thanh: "Không được, cút ngay!"
"Anh cút ngay!"
Cô gái vừa phản kháng vừa đau khổ cầu xin.
Bốp!
Người đàn ông trong xe Mercedes hung hăng tát cô gái một cái nói: "Mày la nữa tao giết chết mày! Tao nói cho mày biết, ở chỗ này vốn không có ai qua lại cả, mày có kêu người khác cứu cũng vô dụng!"
Triệu Đại Vĩ chiếu đèn xe moto qua chỗ xe Mercedes bên này một cái, la lên với người ở bên trong: "Ai nói không có ai? Cái thằng chó con ở trong xe kia, mau ra đây!"
Đầu óc người đàn ông trong chiếc Mercedes Benz ong một cái, thiếu chút nữa trái tim đã trực tiếp ngừng đập, sợ đến mức mất hồn mất vía, định vội vã lái xe chạy trốn.
Nhưng anh ta quá mức hoảng loạn, hơn nữa lúc nãy đã chạy tới chỗ ngồi phía sau cho nên trong lúc nhất thời vốn không thể đi qua vị trí phía trước được.
Triệu Đại Vĩ dừng chiếc moto ba bánh sát ở bên cạnh chiếc Mercedes, anh nhảy xuống khỏi moto, thuận thế mở cửa xe Mercedes ra.
Người đàn ông đi chiếc Mercedes làm chuyện này nhưng lại không hề khoá xe!
Anh ta đi ra ngoài từ một bên cửa xe khác định chạy trốn, thế nhưng đã bị cô gái kia dùng tay lôi kéo.
Triệu Đại Vĩ thuận thế nắm cổ áo của người đàn ông, sau đó nện một quyền ở trên ót anh ta làm cho đối phương trực tiếp mất đi năng lực phản kháng.
Lúc này, ánh mắt của Triệu Đại Vĩ mới rơi xuống trên người cô gái.
Cô gái có chút sợ hãi, sợ Triệu Đại Vĩ thấy mình lớn lên xinh đẹp thì trong lòng sẽ có quỷ, cho nên cô ấy co rúm người lại, nỗ lực không để cho Triệu Đại Vĩ nhìn thấy gương mặt của mình.
Triệu Đại Vĩ thấy đối phương mặc váy tím, eo thon, làn da non mịn, trong đầu không khỏi nhớ đến cô gái ở cùng với Khương Tử Nhiếp trưa nay.
Nhưng không thấy được gương mặt, anh cũng không thể xác định, cho nên anh nói: "Cô này, cô đừng sợ, tôi không phải loại người như vậy."
Cô gái cũng không để ý Triệu Đại Vĩ nói như thế nào, không chịu đối mặt với anh, ngược lại bất cứ lúc nào cũng làm ra tư thái đề phòng.
Triệu Đại Vĩ thở dài: "Cũng tốt, trước tiên tôi xử lý cái tên khốn kiếp này."
Anh đi ra từ trong xe, di chuyển tới bên kia, bắt lấy chủ chiếc xe Mercedes còn đang ở trong trạng thái mơ màng ném xuống mặt đất.
Triệu Đại Vĩ nói: "Bình sinh tao ghét nhất loại người khốn nạn như mày, cho nên tao không định báo cảnh sát!"
Ánh mắt của anh rất lạnh.
Hành vi của người này khiến anh nhớ tới Ngô Lương Đông. Trước đây Ngô Lương Đông đã ép buộc chị dâu của anh phải tuân theo ông ta.
Nếu lúc đó anh không trở về đúng lúc, chỉ sợ chị dâu của anh đã lọt vào thủ đoạn hiểm ác của Ngô Lương Đông.
Chính bởi vì hành vi của người đàn ông đi chiếc Mercedes trước mắt rất giống với hành vi của Ngô Lương Đông cho nên nội tâm Triệu Đại Vĩ càng thêm phẫn nộ, thậm chí anh còn muốn thiến tên này ngay tại chỗ!
Cuối cùng anh ta cũng khôi phục được một chút tỉnh táo, nhưng nhìn Triệu Đại Vĩ càng lúc càng gần, hơn nữa còn đang là ban đêm, gương mặt đen tối của Triệu Đại Vĩ trông cực kỳ đáng sợ.
Cho nên người đàn ông đi chiếc Mercedes sợ đến mức hét lớn: "Mày muốn làm gì?"
Triệu Đại Vĩ nói: "Mày thích ép buộc con gái như thế, để đề phòng mày gieo tai họa cho người khác, tao quyết định..."
Xoẹt!
Triệu Đại Vĩ móc ra một chiếc kim khâu, đâm vào trong quần của người đàn ông, ngay sau đó là tiếng kêu gào thảm thiết vang lên.
Thời điểm làm ra hành động này, anh không hề hối hận và khiếp đảm chút nào.
Bởi vì nhớ đến trước đây chị dâu Tiền Mỹ Lâm cũng đã gặp phải tình cảnh này cho nên nội tâm anh chỉ có sự sảng khoái khi được báo thù rửa hận!
Xử lý người đàn ông đi chiếc Mercedes xong, Triệu Đại Vĩ nói với cô gái: "Cô này, nhà cô ở nơi nào, tôi đưa cô về nhé? Nếu như cô không yên tâm, tôi cũng có thể báo cảnh sát."
"Nhưng vừa nãy anh cũng đã nhìn thấy rồi, nếu như anh báo cảnh sát, tôi sợ anh không thể tiếp tục ở đây quá lâu."
Thân thể cô gái khẽ run.
Đối với cô quyết định này quá quan trọng, cô phải cẩn thận tự hỏi chính mình.
Cuối cùng, cô quyết định tin tưởng Triệu Đại Vĩ, ngẩng đầu nói: "Anh đưa tôi đến khách sạn gần đây là được, nhà của tôi cách nơi này rất xa."
Triệu Đại Vĩ sửng sốt, anh nhìn chòng chọc vào cô gái.
Cô gái sợ đến mức hối hận với quyết định của chính mình, vội vã nghiêng đầu qua chỗ khác.
Triệu Đại Vĩ giải thích: "Cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn nói thực ra tôi đã nhận ra cô. Buổi trưa hôm nay, cô đã đến trường dạy lái xe phải không? Khương Tử Nhiếp là bạn của cô đúng chứ?"
"Ơ?"
Vận Hàm khiếp sợ ngẩng đầu lên nhìn, cũng nhìn chằm chằm vào Triệu Đại Vĩ, muốn biết Triệu Đại Vĩ rốt cuộc là ai.
Đây là lần đầu tiên cô ấy cẩn thận quan sát Triệu Đại Vĩ, mà trong lòng cũng có một chút cảm giác quen thuộc, thậm chí còn hơi ngờ vực.
Trên mặt Vận Hàm hiện vẻ suy ngẫm, cô nói: "Anh... chẳng lẽ anh là..."
"Triệu Đại Vĩ." Triệu Đại Vĩ nói trước.
Vận Hàm nhìn một chút, thần kinh căng thẳng cấp tốc trở nên buông lỏng hơn rất nhiều.
Từ Khương Tử Nhiếp, cô đã nghe rất nhiều chuyện về Triệu Đại Vĩ, từ đó cô cũng biết Triệu Đại Vĩ là một anh chàng rất tốt.
Bởi vậy, sau khi Triệu Đại Vĩ nói rõ thân phận của mình, cô mới hoàn toàn buông bỏ lòng phòng bị.
Cô ấy nói: "Anh Triệu, vừa nãy anh làm như vậy đối với người này, sẽ không có vấn đề gì chứ?"
Triệu Đại Vĩ thấy con người của Vận Hàm cũng không tệ lắm, dưới tình huống như vậy mà còn lo lắng cho anh, cho nên anh lắc đầu: "Không cần lo lắng, anh ta không dám nói."
"Vừa rồi anh ta định làm hại cô, nếu như báo cảnh sát, chính anh ta cũng phải ngồi tù, với lại..."
Triệu Đại Vĩ đi tới trước mặt người đàn ông nói: "Một châm vừa rồi của tôi chỉ khiến anh không thể làm việc đó trong vòng mười năm, cũng tương đương với thời hạn thi hành án được cộng thêm năm năm."
"Nếu như anh không phục, mặc dù anh có thể tố cáo tôi. Nhưng lúc anh tố cáo, tôi bảo đảm anh không chỉ đi tù mà hơn nữa từ nay về sau cả đời anh cũng không thể làm được chuyện đó!"
Người đàn ông đi chiếc Mercedes bị Triệu Đại Vĩ uy hiếp, cũng hiểu rõ mặt lợi và mặt hại trong chuyện này, anh ta vội vàng nói: "Tôi hiểu, tôi sẽ không nói!"
Triệu Đại Vĩ gật đầu, quay sang Vận Hàm nói: "Cô ngồi xe ba bánh của tôi đi, tôi sẽ chở cô. Với lại cô tên gì nhỉ?"
"Tôi là Vận Hàm, hàm trong nội hàm."
Vận Hàm đứng dậy, dưới sự dìu đỡ của Triệu Đại Vĩ, cô ngồi ở đầu cuối phía sau xe moto ba bánh của anh.
Sở dĩ làm vậy là vì Triệu Đại Vĩ muốn tránh hiềm nghi, không muốn để Vận Hàm có áp lực tâm lý.
Bởi vì nếu như anh ngồi ở phía trước Vận Hàm, cùng chung một chỗ trong không gian thu hẹp, khó tránh khỏi sẽ khiến Vận Hàm nhớ tới chuyện không vui trước đó.
Vận Hàm cũng cảm thấy rất vui khi nhìn thấy Triệu Đại Vĩ làm ra lựa chọn như thế.
Cô nói với Triệu Đại Vĩ một câu phát ra từ tận nội tâm: "Anh Triệu, cảm ơn anh."
"Đừng khách sáo." Triệu Đại Vĩ biểu thị đây chỉ là một cái nhấc tay, một việc nhỏ mà thôi.
"Anh Triệu, vừa nãy có phải là anh tức giận lắm không? Cho nên mới trừng phạt cái tên khốn kiếp kia như thế?" Trên đường trở về nội thành, bỗng nhiên Vận Hàm nhớ đến vấn đề này.
"Có nguyên nhân đó, nhưng thực ra cũng không chỉ như vậy."
Bởi vì vừa rồi người đàn ông đi chiếc Mercedes chưa thực hiện được hành vi phạm tội, cho dù anh ta bị bắt, trước tiên không nói đến vấn đề không có chứng cứ, cho dù có thể lên tòa chịu xử phạt thì cũng rất khó bị kỷ luật mấy năm.
Triệu Đại Vĩ tùy tiện xử phạt người đàn ông đó mười năm vừa là xử phạt mà cũng là một lời cảnh cáo đối với anh ta.
Triệu Đại Vĩ giải thích đơn giản suy nghĩ trong lòng với Vận Hàm.
Vận Hàm nói: "Anh Triệu, thảo nào Tử Nhiếp lại thích anh. Anh lợi hại như vậy lại còn là một người đàn ông chính trực, nếu đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ động lòng."
"Cô cũng đừng nói lung tung." Trong lòng Triệu Đại Vĩ có chút bối rối, anh vội vàng nói: "Vận Hàm, hay là cô nói một chút, vừa này rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Sao cô lại ở trong xe của tên khốn kiếp kia?"