Có lẽ là Chủ nhật, trong rạp chiếu bóng tình nhân chiếm đa số.
Những nụ hôn trên màn ảnh rộng, những câu chuyện tình yêu khắc cốt minh tâm. Những tình nhân ở bên cạnh quấn quýt bên nhau, thân mật làm mờ ám.
Đồng Thiên Ái xoay mặt, nhìn thấy một đôi nam nữ bên cạnh đang Kiss.
Ai nha! Phi lễ chớ nhìn a phi lễ chớ nhìn! Vội vàng quay đầu, thẳng tắp mà nhìn chằm chằm vào màn ảnh lớn.
Qua mấy phút, lại không nhịn được liếc nhìn Tiêu Bạch Minh bên cạnh.
Trong bóng tối, gương mặt của anh cũng có vẻ mơ hồ không rõ. Mắt kính gọng đen, chiếu ra ảnh ngược từ trên màn ảnh rộng.
Đồng Thiên Ái nhìn thật lâu, nhìn thấy anh đột nhiên giật giật, chợt cúi đầu, nhiệt độ trên mặt cao đến dọa người.
Đồng Thiên Ái! Mày đang rình coi sao? Dám nhìn lén anh ấy!
Vừa nghĩ tới nhìn lén, liền nghĩ đến cái gã biến thái kia! Cái khuôn mặt cuồng ngạo tươi cười, nghênh ngang kia thoáng hiện ở đáy mắt.
Đột nhiên, không có bất kỳ lý do gì, nhưng trong lòng mơ hồ có chút bất an.
Bộ phim điện ảnh kéo dài hai giờ rốt cuộc cũng đã xong.
Sóng người bắt đầu khởi động hướng phía trước chật chội , thân thể gầy ốm của Đồng Thiên Ái bao phủ trong đám người. Sau lưng không biết là người nào đẩy một cái, dưới chân bước lảo đảo, thân thể nghiêng một cái, sắp té xuống.
“Thiên Ái!” Tiêu Bạch Minh vội vàng đưa tay, vững vàng cầm tay của cô.
Đó là một đôi bàn tay khô ráo có lực, đem lấy đôi tay nhỏ bé của cô bọc lại.
Đồng Thiên Ái hốt hoảng ở trong đám người nghiêng đầu, tầm mắt chính xác rơi vào lo lắng trên mặt của anh. Cảm nhận được ấm áp, kinh hoảng trên mặt tan đi, nâng lên nụ cười.
“Anh Bạch Minh. . . . . . Cám ơn anh. . . . . .” Bị anh gần hơn bên cạnh, nhỏ giọng nói.
Dường như gần đây, cô chỉ biết nói cám ơn nhiều.
Nhưng vô luận là nghĩ như thế nào, cô cũng chỉ có thể nói tiếng cám ơn. . . . . . Em thích anh. . . . . . Lời này. . . . . . Đoán chừng phải chờ một trăm năm về sau. . . . . .
Rời khỏi rạp chiếu phim, từ đó đến khu chung cư của bọn họ cũng không xa, đi nhanh , mười phút có thể hoàn thành. Đồng Thiên Ái cùng Tiêu Bạch Minh sóng vai bước đi chậm rãi , thỉnh thoảng thì tán gẫu một đôi câu.
Ánh đèn nê ông ban đêm ở Đài Bắc, lóe ra những màu sắc rực rỡ xinh đẹp.
Nếu như có thể đi mãi như vậy, thì tốt biết bao nhiêu. . . . . . Đồng Thiên Ái đưa mắt nhìn trộm người bên cạnh, âm thầm nỉ non.
Bên con đường đối diện của khu chung cư, ngừng một chiếc xe Benz.
Sườn xe màu đen, khoa trương xa xỉ. Đèn xe cũng không tắt chiếu sáng rọi một góc đường.
Đèn đường mờ vàng, vóc người người đàn ông thon dài dựa vào xe, hút thuốc một mình.
Đồng Thiên Ái cúi đầu đi bộ, thỉnh thoảng thì nghiêng mắt nhìn Tiêu Bạch Minh bên cạnh. Cô cũng không có chú ý tới một bên khác của con đường, có một đôi mắt chim ưng cấp bách mà nhìn chằm chằm vào cô.
Người đàn ông rút đến một ngụm khói cuối cùng , có chút phiền não đem tàn thuốc ném xuống đất. Chân trái nghiến lấy điếu thuốc, đi về hướng đối diện sải bước đi tới.
Ánh mắt thẳng tắp khóa lại một bóng dáng mảnh mai, cặp mắt bắn ra ánh lạnh.
Người phụ nữ của anh, dám ở sau lưng anh, ước hẹn cùng người đàn ông khác?
Rất tốt! Cái này Con nhím nhỏ thật đúng là cùng người khác bất đồng ! Cô đã phá tất cả mọi tiền lệ trong sinh mệnh của anh!
*************8
“Anh Bạch Minh. . . . . . Cám ơn anh mời em xem chiếu bóng. . . . . . Lần sau. . . . . .” Đồng Thiên Ái một lòng nghĩ cuộc hẹn lần sau, trực giác mở miệng.
“Thiên Ái! Không cần!”
Tiêu Bạch Minh nghiêng đầu nhìn về Đồng Thiên Ái bên cạnh, nhàn nhạt nói, “Coi như là hôm nay. . . . . . Chúc mừng anh. . . . . . Thăng chức làm quản lý vậy. . . . . .”
Đồng Thiên Ái hoảng sợ nhìn Tiêu Bạch Minh, đôi mắt to linh động ngay sau đó lóe lên hưng phấn.
Một phát bắt được ống tay áo của anh, lôi cánh tay của anh, mừng rỡ nói, “Chúc mừng Anh Bạch Minh! Vậy lần sau hơn nên để em mời á!”
Anh Bạch Minh mới vào công ty làm việc được nửa năm, đã nhanh như vậy thăng chức làm quản lý rồi ! Anh Bạch Minh thực sự, thực sự rất lợi hại nha!
Trong lúc ánh mắt hết sức chân thành của cô, Tiêu Bạch Minh rõ ràng có chút co quắp. Đột nhiên dừng bước lại, sững sờ nhìn Đồng Thiên Ái.
Thời gian qua thật lâu, dường như là dùng dũng khí lớn lao, lúc này mới nhẹ nhàng ra tiếng.
“Thiên Ái! Em phải tin tưởng anh! Một ngày nào đó anh sẽ àm nên sự nghiệp! Sau đó. . . . . .” Lời nói còn dư lại dừng ở khóe miệng, lại không nói ra được.
Đồng Thiên Ái gật đầu liên tục, nụ cười trên mặt mang theo chút hạnh phúc.
Từ khi bắt đầu biết nhau từ ngày đó đến bây giờ, cho tới nay cô đều tin tưởng, Anh Bạch Minh là tài ba nhất! Trời cao sẽ không bạc đãi người thiện lương cố gắng!
“Sau đó cái gì. . . . . .” Đồng Thiên Ái rất hiếu kỳ nửa câu dưới chưa nói xong của anh, xoay người lại ngay mặt nhìn anh.
Ánh mắt nghiêng mắt nhìn đến sau lưng Tiêu Bạch Minh, nhìn thấy thân thể cao lớn kia dần dần tiến tới gần, con ngươi trong nháy mắt phóng đại, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Không nhìn không biết, vừa nhìn thật đúng là phải giật mình.
Gã biến thái chết tiệt đó tại sao lại ở chỗ này? Còn nữa…, cái kia là vẻ mặt gì a?
Tần Tấn Dương tháo xuống nụ cười dịu dàng trong ngày thường, gương mặt tuấn tú xanh mét. Anh đứng lại ở trước mặt Đồng Thiên Ái, ánh mắt dừng trên thân người đàn ông ở trước người anh.
Cái loại ánh mắt đó, lạnh đến mức làm cho người ta phát run.
“. . . . . .” Đồng Thiên Ái đã biến thành hoá thạch rồi.
Tiêu Bạch Minh thấy bộ dáng mất hồn của cô, theo ánh mắt của cô, theo bản năng xoay người. Chứng kiến tới mặt mũi lãnh khốc của người sau lưng, không nhịn được sinh lòng lạnh lẽo.
Ánh mắt của anh ta, sắc bén mà nhìn chằm chằm vào mình, cái loại cảm giác từ trên cao nhìn xuống đó, làm cho anh hít thở không thông.
Cái cảm giác bị áp bách đó. . . . . . Chỉ Vương giả mới có. . . . . .
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!