Mỗi túi vải lớn lại đựng một số túi vải con. Cả túi to và túi nhỏ đều được khâu thêm hai đoạn vải cỡ to ở hai bên để thắt miệng túi.
Ngoài ra mép của mỗi túi vải nhỏ còn được khâu thêm một đoạn vải, ghi rõ trong túi đựng gì để Vương Dụ Tuần dễ tìm.
Đồng thời, Vương Tự Bảo còn chuẩn bị cho hắn một chiếc túi đeo chéo khá to, bên trong đựng đồ dùng khi thi và giấy nháp. Làm thế là để hắn tiện làm bài kiểm tra cũng như đi vệ sinh.
Tất nhiên trong túi cũng có cả một số loại thuốc viên thường thấy như thuốc trị đau bụng, cảm lạnh, đau dạ dày, vân vân.
Khi đến trường thi, tất cả những người đi theo sĩ tử đều không được vào trong.
Vương Dụ Tuần xách theo túi vải to, trêи vai còn đeo thêm một cái bọc lớn. Hắn đã hùng dũng oai vệ đi vào trong trường thi với vẻ ngoài kỳ lạ như vậy.
Mỗi lần thi Hội, số con cháu thế gia có thể tham gia kỳ thi đều rất ít, cho nên chưa bắt đầu thi mà Vương Dụ Tuần đã trở thành tâm điểm chú ý của rất nhiều người. Lại thêm đồ đạc chuẩn bị mà hắn đem theo rất kỳ lạ nên người ta càng đổ dồn ánh mắt về hắn hơn.
Nhất là mấy nữ tử , khi thấy Vương Dụ Tuần họ đều tỏ ra si mê, mặc dù đã rất cố gắng kiềm chế nhưng vẫn những lời hâm mộ vẫn vang lên.
Ngay khi vào trường thi, thị vệ đảm bảo trật tự ở nơi này đã đưa các sĩ tử vào những hào xá khác nhau dựa vào số thứ tự báo danh của họ.
Hào xá của Vương Dụ Tuần là nơi đón nắng, không khí thoáng đãng, khá là sạch sẽ gọn gàng. Đây là nhờ có sự quan tâm của Thái tử biểu ca.
Khi thời gian quy định đến, tiếng chuông vang lên, cổng lớn của trường thi được đóng chặt lại.
Các sĩ tử đến muộn chỉ biết nuốt hận, chờ ba năm nữa thi lại.
Trong trường thi, dưới sự chủ trì của Đông cung Thái tử Hạ Lập Hiên, các giám thị dẫn theo thị vệ đi kiểm tra đồ đạc thí sinh mang vào, đề phòng trường hợp có thí sinh gian lận.
Khi đến lượt Vương Dụ Tuần, cả Đông cung Thái tử Hạ Lập Hiên lẫn đại học sĩ Châu Tô Bình đều đến xem.
Cứ mỗi lần Vương Dụ Tuần lấy đồ ra, Hạ Lập Hiên lại hỏi một câu: "Tuần ca nhi, cái gì đây?"
"Túi ngủ."
"Túi ngủ để làm gì?"
"Để nằm ngủ."
"Đây là cái gì?"
"Đồ ăn."
"Đồ ăn gì?"
"Mì ăn liền."
"Là mì sợi hả?"
"Vâng."
"Cái gì đây?"
Vương Dụ Tuần suýt nữa đã nhìn Hạ Lập Hiên với ánh mắt như thể hắn là kẻ ngớ ngẩn. Cái khác hỏi thì thôi, sao đến cái này cũng phải hỏi?
"Quần áo."
Hạ Lập Hiên cảm thấy khó hiểu. Chỗ quần áo này đều được làm từ loại vải rẻ tiền, đáng lý ra Hòa Thuận Hầu phủ đâu nghèo đến nỗi này? Hắn đành phải cho rằng chắc là Vương Dụ Tuần mang nhầm.
Nhưng đến khi Vương Dụ Tuần thay sang bộ quần áo rẻ tiền kia, chà, biết nói sao nhỉ?
Người đẹp nên mặc gì cũng đẹp.
Hạ Lập Hiên lại hào hứng lật giở túi đồ của Vương Dụ Tuần.
Ừm, chuẩn bị rất đầy đủ.
Khi Thái tử điện hạ thấy ánh mắt mất kiên nhẫn của biểu đệ, hắn mới nhận ra nếu mình còn ở lại đây sẽ làm biểu đệ của mình khó chịu thế nào.
Vậy là hắn ngượng ngùng định bỏ đi.
Trước khi đi, hắn còn không quên cổ vũ: "Thi tốt nhé!"
Vương Dụ Tuần đảo mắt nhìn Hạ Lập Hiên, chán chả muốn nói.
Hạ Lập Hiên biết người này đã nhẫn nại với mình lắm rồi nên vội giải thích: "Bảo Muội dặn ta nói vậy đấy."
Vừa nghe thấy đó là lời của muội muội yêu dấu, gương mặt lạnh lùng của Vương Dụ Tuần mới thả lỏng.
Thấy Hạ Lập Hiên còn đứng đó và nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ, hắn lạnh lùng nói: "Sao vậy, Thái tử điện hạ rảnh quá à?"
Hạ Lập Hiên vội nghiêm mặt nói: "Tất nhiên là ta rất bận rồi. Ta còn chuyện phải lo, không làm phiền ngươi nữa."
Vương Dụ Tuần đã bắt đầu thi, bên Vương Tự Bảo và Vương Dụ Phổ cũng không được nhàn rỗi.
Bọn họ bắt đầu bận rộn tính toán lợi nhuận của lần làm ăn này. Bên Vĩnh Thịnh đế cứ giục gấp nên họ cứ tính số nợ kia trước để dâng lên cho Vĩnh Thịnh đế.
Bên này vừa tính toán xong, Vĩnh Thịnh đế lần đầu tham gia vào chuyện này đã sốt ruột cho người triệu Vương Tự Bảo vào cung.
Vương Tự Bảo cầm theo sổ sách và một quyển sổ rồi lên xe ngựa đến hoàng cung.
"Thỉnh an Hoàng biểu cữu. Hoàng biểu cữu vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!" Vương Tự Bảo thấy Vĩnh Thịnh đế liền vội vàng hành đại lễ.
Lúc hai người ở riêng với nhau, tuy có thể xưng hô thân thiết nhưng vẫn không thể bỏ qua việc hành lễ.
Vĩnh Thịnh đế ngồi trước thư án ở Ngự Thư Phòng, ngẩng đầu lên nhìn, hạ tấu chương trêи tay xuống rồi phất tay: "Miễn lễ, bình thân. Ban ngồi."
"Tạ Hoàng biểu cữu."
Đức Thọ đặt ghế ngồi ở chỗ Vĩnh Thịnh đế chỉ, tức ở bên cạnh Hạ Minh Càn.
"Bảo Muội qua đây ngồi đi." Vĩnh Thịnh đế đưa tay ra nói.
"Dạ." Vương Tự Bảo vui vẻ tiến lên.
"Bảo Muội à, trẫm nghe nói lần này chuyện làm ăn của Bảo Mặc Hiên khá ổn?" Vĩnh Thịnh đế hỏi với giọng điệu thoải mái.
Vương Tự Bảo cười ngọt ngào đáp: "Ổn lắm ạ, nhưng chung quy vẫn hơi vội vàng, chuẩn bị chưa kỹ. Lần sau chắc chắn sẽ ổn hơn ạ."
"Vậy lợi nhuận thế nào?" Đây mới là vấn đề mà Vĩnh Thịnh đế quan tâm.
Vương Tự Bảo dâng sổ sách đang cầm lên cho Vĩnh Thịnh đế: "Đây là sổ sách của đợt làm ăn lần này, mời Hoàng biểu cữu xem."
Vĩnh Thịnh đế mau chóng xem lướt qua sổ sách, nắm được đại khái phần lời mình nhận được.
Nhưng ngài vẫn không dám tin mà hỏi: "Tổng cộng chỉ có chừng này thôi?"
Sao lại chỉ có hơn mười nghìn lượng bạc thôi vậy, nếu chia đôi thì ngài chỉ nhận được vài nghìn lượng thôi. Vĩnh Thịnh đế hơi thất vọng.
Cái gì mà "chỉ có chừng này thôi"? Thế là nhiều lắm rồi đó. Vương Tự Bảo thầm khó chịu.
Nhưng bề ngoài cô bé vẫn phải nói với giọng cung kính mà thân thiết: "Biểu cữu à, thế là khá nhiều rồi đó ạ. Người tính kỹ thử xem, có bao nhiêu sĩ tử vào Ung Đô để tham gia thi lần này?"
Điều này đương nhiên là Vĩnh Thịnh đế biết: "Lần này tổng cộng cỏ hơn hai nghìn sĩ tử."
Vương Tự Bảo tiếp tục dẫn dắt: "Thế với mỗi quyển sách giá mười lượng thì chúng ta thu lợi nhiều nhất là bao nhiêu?" Mười lượng đã là quá đắt đỏ, mỗi quyển sách bình thường chỉ bán một, hai lượng mà thôi.
Vĩnh Thịnh đế nhẩm tính rồi đáp: "Khoảng hai mươi nghìn lượng."
Vương Tự Bảo lại nói: "Không phải sĩ tử nào cũng có tiền để mua, đúng không ạ?"
Vĩnh Thịnh đế gật đầu: "Đương nhiên."
Vương Tự Bảo vỗ hai tay vào nhau: "Thế là ra rồi còn gì. Hoàng biểu cữu à, trừ đi tiền vốn thì lần này chúng ta thu được mười lăm nghìn lượng đã là nhiều rồi. Theo hợp đồng thì chia năm – năm, cho nên cuối cùng người sẽ nhận được hơn bảy nghìn, gần tám nghìn tiền lãi, thế cũng đâu có ít."
"Không ít sao? Trẫm còn đang nghĩ sẽ kiếm được mấy chục nghìn lượng cơ." Vĩnh Thịnh đế hậm hực.
"Người phải tính kỹ, số bạc chúng ta kiếm được trong thời gian ngắn như vậy cũng gần bằng thu nhập cả đời của một vị quan nhất phẩm trong triều không tham ô rồi."
"Thế à?" Vĩnh Thịnh đế thầm tính toán, lại nhớ tới hồi mình còn là hoàng tử cũng hay sầu não vì mấy trăm lượng bạc. Vậy là ngài lập tức hiểu ra, gương mặt cũng nở nụ cười.
Vương Tự Bảo thầm than thở, làm ăn cùng Hoàng đế thật chẳng khác gì đòi ăn gan trời.
"Hoàng biểu cữu, lần đầu người kiếm được tiền, liệu có muốn mua quà tặng cho cô ngoại tổ mẫu và Hoàng hậu không?" Vương Tự Bảo tốt bụng đề nghị.
"Mua quà?" Vĩnh Thịnh đế khó hiểu nhìn Vương Tự Bảo, ngài chỉ thường ban thưởng cho các cung thôi.
"Vâng, là mua quà. Tự bỏ tiền túi ra mua đồ là để bày tỏ thành ý của người. Người thử nghĩ xem, người làm Hoàng đế bao nhiêu năm rồi, nhưng đã bao giờ bỏ tiền mua đồ ở ngoài cung để tặng cho người khác chưa?" Vương Tự Bảo nói xong thì chớp đôi mắt to tròn, ngẩng đầu nhìn Vĩnh Thịnh đế.
Có vẻ như là chưa. Ngay cả hồi còn là hoàng tử, ngài cũng chưa từng bỏ tiền túi để mua đồ. Vậy là lời đề nghị này của Vương Tự Bảo quả thực đã khơi gợi hứng thú bỏ tiền mua đồ của Vĩnh Thịnh đế.
"Vậy chẳng lẽ trẫm phải xuất cung đi mua đồ?" Vĩnh Thịnh đế hỏi.
"Cái đó thì không cần. Con đã mang theo một quyển sổ đây, mời Hoàng biểu cữu xem qua. Nếu ưng ý thứ nào trong này, chúng con sẽ lập tức đem đồ đến cho người." Vương Tự Bảo vừa nói vừa dâng sổ lên cho Vĩnh Thịnh đế. Đây là quyển sổ mà cô mang theo vào cung cùng với sổ sách.
Vĩnh Thịnh đế xem kỹ những hình vẽ trong cuốn sổ. Hình vẽ quả thực rất đẹp.
Trong sổ có rất nhiều thứ, từ quần áo đến trang sức, búp bê, son phấn, vân vân, đều là những thứ mà phụ nữ và trẻ con thích.
"Mấy thứ này có đúng là đẹp y như hình vẽ không?" Vĩnh Thịnh đế hoài nghi nhìn Vương Tự Bảo.
Truy cập fanpage https://facebook.com/thichtruyen247 để tham gia các event hấp dẫn.
"Có chứ ạ. Bọn con đều vẽ lại đúng theo hình thật." Vương Tự Bảo vỗ ngực đảm bảo, rồi lại tự hào nói: "Hoàng biểu cữu, đây đều là hình do chính Nhị ca Vương Dụ Phổ của con tự tay vẽ đấy."
Vương Tự Bảo đang cố ý gây ấn tượng trước Vĩnh Thịnh đế giúp Nhị ca của mình.
Vĩnh Thịnh đế vừa xem kỹ càng vừa nói: "Phổ ca nhi? Đúng rồi, hồi còn ở học viện Hoàng gia, hắn cũng nổi danh vẽ đẹp mà, hình như còn có cả danh hiệu gì đó."
Vương Tự Bảo vội vàng đáp: "Hình như là Ung Đô Tứ tiểu tài tử thì phải. Lâu quá rồi, hồi đó con còn nhỏ nên không nhớ rõ nữa."
Vĩnh Thịnh đế ngẩng đầu lên khỏi quyển sổ, đưa tay ra xoa đầu Vương Tự Bảo: "Đúng vậy, nhớ không rõ cũng phải. Con mà nhớ kỹ thì mới lạ đấy." Hồi đó cô bé này cũng mới vừa sinh ra hay được một, hai tuổi gì đó.
"Con còn tưởng trí nhớ mình không tốt cơ đấy." Vương Tự Bảo nói xong thì le lưỡi.
Vĩnh Thịnh đế cười rồi xem tiếp, thi thoảng còn hứng thú hỏi Vương Tự Bảo xem những thứ này nên phối hợp thế nào cho đẹp.
Dù gì Vĩnh Thịnh đế cũng không hiểu rõ lắm về đồ của nữ nhân, cuối cùng chọn ra mấy món đồ theo sở thích của mình để tặng Tưởng Thái hậu, Tần Hoàng hậu và Trang tần cùng vài sủng phi khác.
Đến lúc tính tiền ngài mới phát hiện, số tiền hơn bảy nghìn lượng vừa kiếm được đã không đủ để trả thì chớ, ngài còn phải tự mình bù thêm hơn ba nghìn lượng.
Lần này ngài quả thực cảm nhận được thế nào là xót tiền.
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen247.com