Tưởng thị cũng chỉ mơ màng trong chớp mắt mà thôi. Tới lúc định thần lại, vội vã lên tiếng hỏi dò: "Bảo Muội à, những điều con nói đều là thật cả chứ?"
"Tuy Tam ca vẫn chưa tỏ thái độ nhưng mà mẫu thân à, mấy năm nay, mẫu thân có từng thấy Tam ca chủ động bắt chuyện với tiểu cô nương nào không, còn không có chuyện gì mà trêu đùa nữa?"
"Chưa từng." Khi nhìn thấy con gái, đừng nói là tới bắt chuyện, con trai bà còn muốn trốn thật xa ấy chứ.
"Vậy mẫu thân đã từng nghe chuyện Tam ca chủ động tiễn con gái về chưa?"
Tưởng thị không hề nghĩ ngợi gì mà quả quyết lắc đầu, hơn nữa còn đáp lời một cách vô cùng dứt khoát: "Chưa từng."
"Vậy thì đúng rồi, con nói với mẫu thân nhé..." Thế là Vương Tự Bảo nói đầu đuôi chuyện vừa nãy Vương Dụ Tuần trêu đùa Thành Uyển cho Tưởng thị.
"Quả đúng như vậy?" Tưởng thị không chắc chắn nên dò hỏi.
"Mẫu thân vẫn không tin con à. Con gái mẫu thân có khi nào nói dối mẫu thân chưa?" Vương Tự Bảo chu cái miệng nhỏ, vô cùng không hài lòng với thái độ hoài nghi mình của mẫu thân mình.
"Bảo Muội đừng giận nhé, không phải mẫu thân không tin con. Chẳng phải là vì mẫu thân không tin Tam ca con sẽ làm những chuyện đó thôi sao? Nhưng mà, nếu như Tam ca con thích tiểu cô nương đó thì Tam ca sẽ chủ động nói với mẫu thân, mẫu thân chắc chắn sẽ tới nhà họ cầu thân." Tưởng thị mong ngóng con trai ba nhà mình thành thân đến phát điên rồi.
Vương Tự Bảo nghiêm túc phân tích: "Con nghĩ Tam ca con muốn để Uyển tỷ tỷ cũng thích huynh ấy, tới lúc hai người họ cùng tình nguyện rồi mới nhắc với mẫu thân sau. Còn nữa, chính là trước đây Uyển tỷ tỷ còn quá nhỏ, Tam ca con đang đợi người ta lớn lên."
Nói thật, Vương Tự Bảo biết sự thật rồi.
Vương Dụ Tuần phát hiện mình để tâm tới Thành Uyển sau lần tham gia bữa tiệc thăng quan ở Lữ gia.
Ban đầu hắn cũng không chắc chắn về tình cảm bản thân mình, chỉ tới khi Thành Uyển trốn tránh hắn mấy lần thì hắn mới có suy nghĩ trêu đùa tiểu nha đầu này. Mỗi lần trêu đùa xong, hắn đều cảm thấy vô cùng vui vẻ. Đối với hắn mà nói đây là việc mà hắn chưa bao giờ trải qua.
Nhưng mà, hắn cũng nhìn ra rồi, tiểu cô nương đó giống Bảo Muội, vẫn là một đứa trẻ chưa trưởng thành. Vì thế hắn mới có suy nghĩ đợi nàng trưởng thành. Dù sao thì với hắn, tiểu nha đầu đó còn nhỏ, nhất thời sẽ không gả đi được.
Vừa khéo mấy ngày trước, hắn bị cô nương Lục gia để mắt tới. Với tính cách trước đây của hắn, không thể không trị Lục tiểu thư một trận. Nhưng mà, hắn lại muốn xem xem, tiểu cô nương mà mình mong nhớ rốt cuộc đã trưởng thành chưa. Vì thế trước đó mới có những hành động mặc kệ như vậy.
Có điều, mấy ngày này rõ ràng là số lần Thành Uyển tới Hầu phủ tăng lên rất nhiều. Điều này khiến Vương Dụ Tuần vô cùng chắc chắn, tiểu nha đầu đó nhất định cũng có ý nghĩ với mình.
Biểu hiện hôm nay của hắn đã vô cùng rõ ràng rồi, nghĩ rằng muội muội thông minh của mình chắc chắn đã biết gì đó. Nhưng mà, có thể chọn được một người nói chuyện hợp với Bảo Muội, người làm ca ca là hắn đây cũng rất vui mừng.
Hắn hi vọng rằng thê tử của mình cũng có thể giống hắn, yêu thích muội muội duy nhất mà hắn quan tâm.
Trước ngày Vương Dụ Tuần được nghỉ phép một hôm, Vương Tự Bảo tới viện của Vương Dụ Phổ để thăm Trương Quân Nhan đã mang thai được bảy tháng.
"Nhị tẩu, dạo này tỷ cảm thấy thế nào?" Vương Tự Bảo ngồi trêи chiếc ghế băng nhỏ quan tâm hỏi han.
"Vẫn tốt. Bảo Muội, sao hôm nay muội lại tới đây?" Trương Quân Nhan ưỡn cái bụng lớn nằm trêи giường.
Lần mang thai này không được tốt cho lắm, chân sưng vù lên. Lúc không có việc gì thì nàng nằm trêи giường kê cao hai chân lên, nếu không chân sẽ càng sưng hơn.
"Ta tới để thăm tỷ. Nghe nói mấy ngày này tỷ không cơm nước gì, rốt cuộc là vì cái gì?" Vương Tự Bảo lên tiếng hỏi như người lớn vậy.
Nghĩ tới Khê ca nhi cứ luôn oan trách Bảo Muội lúc không có việc gì cứ hay thích lo chuyện cho người khác mà quên mất cậu, Trương Quân Nhan không nhịn được mà bật cười.
Đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ, đúng là có mệnh lao tâm khổ trí mà.
Trương Quân Nhan cười nói: "Lúc không có việc gì, muội đừng có chạy khắp nơi, yên ổn ở trong Bảo Châu Viện mà làm một số việc nữ công gia chánh đi, đừng để Khê ca nhi phải lo lắng theo. Ta còn có thể có gì chứ, chẳng phải đều là phản ứng bình thường khi mang thai sao."
"Nhưng mà ta nghe nói dạo này tâm trạng của tỷ không tốt lắm, cho nên mới tới quan tâm tỷ." Dạo này Vương Dụ Phổ bận gần chết, thấy thê tử mình gần đây hơi một tí là gạt nước mắt, khuyên thế nào cũng không được, đành gọi Vương Tự Bảo tới.
Nếu như người khác hỏi, có lẽ Trương Quân Nhan sẽ không nói, nhưng mà nàng có một sự tín nhiệm vô hình đối với Vương Tự Bảo. Nàng tin những vấn đề mà người khác không thể giải quyết được, không chừng Vương Tự Bảo có thể giải quyết cho nàng. Dù sao thì sự khó khăn hiếm có năm xưa của nàng và Vương Dụ Phổ cũng là do cô gái nhỏ này giải quyết. Vì thế nàng quyết định ăn ngay nói thẳng: "Cũng không có gì, chính là hơi luyến tiếc đứa con này." Nói tới đây, Trương Quân Nhan vừa xoa bụng vừa không nhịn được mà bắt đầu gạt nước mắt.
Vương Tự Bảo vội vàng lấy khăn tay ra đưa cho nàng, rồi lên tiếng an ủi: "Lại gây ra chuyện gì nữa đây? Cho dù đứa trẻ họ gì thì chẳng phải đều là con của tỷ và Nhị ca sao, đây là chuyện không ai có thể thay đổi."
Ở thời hiện đại, có khối người được đặt theo họ mẫu thân. Nhưng mà ở nơi đây, mọi người quan niệm, con mang họ khác thì là con của người khác, hoàn toàn không liên quan gì tới phụ mẫu.
"Nhưng mà, đứa con này tương lai sẽ bị phụ mẫu ta đón tới phủ công chúa, tới lúc đó thì không còn là con của ta và Nhị ca muội nữa. Hơn nữa, đối với Hầu phủ chúng ta, nó cũng là người ngoài rồi." Trương Quân Nhan đau lòng nói.
"Người ngoài gì chứ? Chẳng phải vẫn là con của hai người và cháu của ta sao? Chẳng phải chỉ là cái họ thôi sao, nói cho cùng chẳng phải dòng máu đang chảy trong người nó là của lão vương gia nhà chúng ta sao."
"Nhưng người khác lại không nghĩ như vậy. Vừa nghĩ tới việc sau này đứa con này cô đơn lẻ loi một mình trong phủ công chúa, không phụ mẫu, thì ta lại đau lòng thay nó." Người làm phụ mẫu, đương nhiên hi vọng con cháu của mình đều có thể hầu hạ dưới gối, huynh đệ tỷ muội đông đúc còn có thể chăm sóc lẫn nhau.
"Nhị tẩu, tỷ đừng nghĩ như vậy. Trước đây chẳng phải tỷ cũng lớn lên một mình sao? Bởi vì trong phủ công chúa chỉ có một đứa con là tỷ, phụ mẫu tỷ đều dành hết tình yêu thương của họ cho một mình tỷ, tỷ sống hạnh phúc hơn những đứa trẻ của gia đình khác."
Ở thời hiện đại, chẳng phải những đứa con một vẫn thường hay so kè chuyện sinh con thứ hai với phụ thân mẹ mình sao? Chẳng phải chúng vẫn thường mạnh miệng tuyên bố: "Phụ thân mẹ dám sinh thì con dám chết" sao?
"Nhưng mà ta vẫn luôn hi vọng có một đệ đệ. Thậm chí có một dạo ta còn hi vọng mình là con trai. Như thế thì phụ mẫu ta không bị người ta chế nhạo nữa." Nói tới đây, Trương Quân Nhan càng buồn bã hơn.
Không có con trai thì bị cho là tuyệt hậu, cho nên quan niệm trọng nam khinh nữ ở thời cổ đại mới càng nghiêm trọng hơn.
Vương Tự Bảo và Trương Quân Nhan có thể coi như là những nữ tử hạnh phúc. Một người thì được sinh ra trong gia đình nhiều đích tử, một người thì được sinh ra trong gia đình mẫu cường phụ yếu.
Vương Tự Bảo tiếp tục khuyên nhủ: "Hơn nữa, chẳng phải ở phủ công chúa còn có phụ mẫu tỷ chăm sóc đứa trẻ sao, sao lại nói nó đáng thương như thế chứ."
"Nhưng dù sao thì người làm phụ mẫu là chúng ta đây không thể đích thân chăm sóc nó trưởng thành được." Trương Quân Nhan vẫn rất rầu rĩ.
"Đừng buồn nữa. Chuyện này cũng dễ giải quyết." Nhìn thấy Trương Quân Nhan như thế, Vương Tự Bảo chỉ có thể động não lần nữa để giúp hai người này nghĩ cách, ai bảo lúc đầu cô là người thúc đẩy hôn sự của hai người, liên quan đến chủ ý đứa con này thuộc về ai cũng là do cô nghĩ ra.
"Thật sao? Muội có cách giải quyết?" Trương Quân Nhan vừa nghe thấy Vương Tự Bảo nói thế, lập tức ngừng khóc.
Nàng biết ngay là Bảo Muội thông minh nhất mà.
"Đừng đa sầu đa cảm nữa, căn bản tỷ không thích hợp để đi con đường này." Vương Tự Bảo đùa nghịch xong, tiếp tục khuyên giải: "Hơn nữa, nếu lúc mang thai mẫu thân hay khóc thì sau này không chừng đứa bé sẽ càng hay khóc hơn đấy. Tỷ xem lúc tỷ mang thai Tông ca nhi hay cười như vậy, bây giờ Tông ca nhi cũng cười nhiều hơn những đứa trẻ khác."
"Đúng vậy. Mấy ngày này bởi vì tâm trạng ta không tốt, khiến Tông ca nhi cũng không muốn cười nữa." Nghĩ tới Vương Tông, Trương Quân Nhan cũng biết dạo này mình bỏ quên con trai cả của mình.
Bé mập Vương vẫn luôn có con mắt tinh tường, cậu thấy mẫu thân mình không vui, trừ những lúc làm trò cười cho thiên hạ để chọc mẫu thân mình vui ra thì ngoan ngoãn ngồi một bên tự chơi đồ chơi mà Vương Tự Bảo tặng.
"Được rồi. Ta nói vấn đề có thể giải quyết thì nhất định có thể giải quyết." Vương Tự Bảo suýt vỗ ngực đảm bảo rồi.
"Vậy phải giải quyết thế nào?" Trương Quân Nhan thúc giục.
Vương Tự Bảo suy nghĩ một lát, mở miệng nói: "Đợi tới lúc tỷ sinh đứa bé này ra, chúng ta sẽ vừa đặt họ Trương vừa đặt họ Vương là được. Tới lúc đó hai nhà đều đưa nó vào gia phả."
Trương Quân Nhan trợn tròn hai mắt nhìn Vương Tự Bảo, hoảng hốt nói: "Còn có thể làm vậy ư?"
"Vậy thì sao chứ. Chắc chắn là có thể được đưa vào gia phả của nhà tỷ, đúng không?"
Điều này thì đương nhiên rồi. Trương Quân Nhan gật đầu.
Vương Tự Bảo tiếp tục nói: "Nó là cháu đích tôn của lão vương gia, thì sao lại không thể vào gia phả chứ? Cùng lắm thì để nó vai gánh hai chi. Nhưng mà hai chi này có điểm đặc biệt là đúng rồi."
Ở nơi này, việc vai gánh hai chi không phải là ít, có điều đây không chỉ là chuyện gánh hai nhà mà thôi.
Truy cập fanpage https://facebook.com/thichtruyen247 để tham gia các event hấp dẫn.
Vương Tự Bảo tiếp tục nói: "Nhưng mà phải đợi sau này nó trưởng thành, mới cho nó về phủ công chúa để kế thừa gia nghiệp của phủ công chúa. Như thế thì sau này Tông ca nhi của chúng ta có thể bớt đi một huynh đệ tranh gia sản với nó. Tình cảm của hai huynh đệ sẽ càng tốt hơn."
Có bao nhiêu huynh đệ bởi chuyện gia sản mà trở mặt thành thù. Hơn nữa, con cháu lớn rồi thì phải lấy vợ, sớm muộn gì cũng phải ở riêng. Tới lúc đó đứa trẻ này được phân ra ngoài, họ Trương, họ Vương đều không sao cả. Làm thứ tử, tất nhiên đãi ngộ được hưởng sẽ không cao hơn trưởng tử, nhưng nếu như nó có thể thừa kế phủ công chúa, đối với nó, trong tương lai bất luận là tiền đồ hay là lấy vợ đều sẽ có những lợi ích không tưởng tượng được.
"Ban đầu chúng ta cũng hứa với phụ mẫu tỷ rồi, đứa trẻ này sau này sẽ mang họ Trương, sẽ kế thừa phủ công chúa. Nhưng mà con cái phải lớn lên trước mắt phụ mẫu. Nếu không con sẽ nghĩ rằng mình bị vứt bỏ, cũng không tốt cho sự trưởng thành sau này của nó. Chúng ta phải để con biết, cả nhà chúng ta đều yêu thương nó. Chỉ có điều bởi vì nguyên nhân đặc biệt, nó phải gánh vác trách nhiệm nhiều hơn người khác mà thôi. Những chỗ khác, không được để nó khác với những đứa trẻ khác, hiểu không?" Vương Tự Bảo suy nghĩ rồi tiếp tục nói: "Cũng không nên cảm thấy nợ đứa trẻ này nên phải bù đắp gấp bội, làm thế không những không tốt với nó mà còn không công bằng với những đứa trẻ khác"
Bây giờ Tông ca nhi còn nhỏ, nhưng đã cảm nhận được bầu không khí trong nhà đã khác. Sau này nếu như vì phụ mẫu quá quan tâm tới đứa con này, vậy còn không biết bé mập sẽ đau lòng đến nhường nào nữa.
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen247.com