Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiểu Thư Hầu Phủ - Vương Hân Dao tác giả Tiẻu Ngọc Hổ

"Tinh Thiên, ngươi đi tìm sư phụ ta lấy ít thuốc giải qua đây, nhanh chóng làm mấy thị vệ này tỉnh lại, sau đó lục soát cái nhà này cho ta. Nhớ kỹ nhất định không được bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào, ta nghi ngờ ở đây có mật đạo thông ra bên ngoài." Vương Tự Bảo bình tĩnh ra lệnh.

"Vâng."

"Diễm Dương, ngươi đi theo ta." Vương Tự bảo nói xong liền dẫn Diễm Dương đi nhanh về phía chuồng ngựa. Ngựa Tuyết Sư của nàng vẫn còn đang ở đây.

Hi vọng duy nhất hiện nay của nàng là Tiểu Tuyết Cầu, cũng chính là ngựa Tuyết Sư của nàng không xảy ra chuyện gì.

Vừa vào đến chuồng ngựa, may thay vẫn thấy Tiểu Tuyết Cầu của nàng nguyên vẹn đứng ở đó.

Ngựa Tuyết Sư vốn không phải là loài ngựa thông thường, nó rất có linh tính, khi thấy người khác bỏ thêm cỏ khô máng ăn của nó, nó liền không ăn nữa.

"Tiểu Tuyết Cầu."Vương Tự Bảo kẽ gọi một tiếng.

Tiểu Tuyết Cầu nhìn thấy Vương Tự Bảo cực kỳ vui mừng, hướng về nàng hí lên vài tiếng.

Vương Tự Bảo tiến đến vuốt ve bờm của nó, sau đó kéo dây cương đưa Tiểu Tuyết Cầu ra ngoài, xoay người nhảy lên yên ngựa.

Ngựa của Diễm Dương đã bị thương, nhưng cũng may ngựa của Mỹ Cảnh không có vấn đề gì nghiêm trọng. Vương Tự Bảo ném cho Diễm Dương một viên thuốc giải, Diễm Dương cầm viên thuốc cho ngựa ăn, chờ khi ngựa ăn thuốc giải xong thì dắt nó ra ngoài.

Để ngựa đi thử mấy bước, cảm thấy cũng có thể miễn cưỡng dùng được, nàng liền nhảy lên ngựa.

Vương Tự Bảo bảo Diễm Dương: "Đi."

Diễm Dương gật đầu đi theo Vương Tự Bảo ra khỏi viện.

Vừa ra đến cửa, Diễm Dương nghe theo lệnh của Vương Tự Bảo bắn một loại đạn báo hiệu đặc biệt lên trời.

Đây là tín hiệu triệu tập các ám vệ khác của Vương Tự Bảo.

Ngoài ám vệ và thị vệ của Thuận Hòa Hầu phủ ra, Vương Tự Bảo còn có một số ám vệ đặc biệt do Chu Lâm Khê giúp nàng huấn luyện, bọn họ đều là tử sĩ.

Ngoài ra không ai biết trong tay Vương Tự Bảo còn có một đội quân đặc biệt có hơn hai nghìn người.

Đây là thế lực ngầm lớn nhất, cũng là thế lực được che giấu kín nhất mà Chu Lâm Khê giúp nàng gây dựng. Binh sĩ ở đây được huấn luyện theo phương thức huấn luyện của bộ đội đặc chủng thời hiện đại do Vương Tự Bảo đưa ra, năng lực tác chiến của bọn họ không cần nghĩ cũng biết lợi hại đến mức nào.

Tuy rằng trí nhớ của Vương Tự Bảo ở hiện đại không bằng hiện tại vừa nhìn là không quên, nhưng nàng chịu ảnh hưởng của các loại tiểu thuyết, đặc biệt là thể loại nữ cường. Nàng còn cố ý thu thập và nghiên cứu những tư liệu có liên quan. Đến kiếp này, nàng đã nhớ lại không ít nên khá tâm đắc với việc huấn luyện bộ đội đặc chủng.

Đương nhiên đội quân đặc biệt này chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, Vương Tự Bảo sẽ không dễ dàng để bọn họ lộ diện.

Nhưng lần này sự việt phát sinh quá đột ngột nên phải lộ ra một số tử sĩ mà Chu Lâm Khê đưa cho nàng.

Khi đến cổng thôn, phía sau Vương Tự Bảo đã tập trung đủ một trăm tử sĩ.

"Các ngươi đi theo ta, lát nữa gặp bọn bắt cóc kia chỉ cần giữ lại một hai người lấy khẩu cung là được, còn lại toàn bộ giết hết." Vương Tự Bảo híp mắt lạnh lùng ra lệnh.

Bất kể ở thời đại nào, Vương Tự Bảo căm thù nhất chính là bọn buôn người. Ở hiện đại, Vương Tự Bảo chỉ hận không thể giết hết, huống chi là ở đây.

Các tử sĩ đều giọng đáp: "Vâng."

Vương Tự Bảo đuổi đến đây không phải bắn tên không đích* mà là Tiểu Thiểm đang nằm trong lòng nàng chỉ cho nàng đuổi theo hướng này.

(*) Ví với lời nói hành động không mục đích rõ ràng, không sát thực tế.

Nhất là sau khi đến đây phản ứng của Tiểu Thiểm càng thêm kịch liệt.

Chắc là lúc nãy nhóm người đó đi ở trong địa đạo, hiện giờ bọn họ đã từ địa đạo đi ra ngoài cho nên mùi trêи người Vương Hử mới thêm rõ ràng hơn.

Từ khi biết hoa Vọng Nguyệt có thể giữ mùi lâu, Vương Tự Bảo liền cố tình tìm Đan Cách xin một ít cánh hoa khô để vào trong túi thơm của mấy người bọn họ.

Sau khi dùng, bọn họ phát hiện mùi của hoa Vọng Nguyệt còn có thể phòng muỗi đốt.

Khi biết được điều này, mấy người bọn họ - đến ngay cả người không thích mùi thơm như Vương Dụ Tuần- cũng luôn mang theo người, không chịu bỏ xuống.

Bây giờ tuy là cuối Thu nhưng vẫn rất nhiều muỗi, cho nên Vương Hử vẫn luôn đeo túi thơm này bên người. Cho dù bị bọn cướp phát hiện, lấy ra vứt đi thì mùi hương này vẫn còn lưu trêи người Vương Hử ít nhất ba ngày.

Người bình thường nếu cách quá xa căn bản sẽ không ngửi ra mùi của hoa Vọng Nguyệt, nhưng khứu giác của Tiểu Thiểm với mùi hương chỉ sợ còn nhạy hơn cả chó.

Điều khiến Vương Tự Bảo không ngờ đến là lần này hoa Vọng Nguyệt còn có thể dùng để tìm người.

Vì vậy, Vương Tự Bảo thầm hạ quyết tâm về sau nhất định phải trồng thật nhiều hoa Vọng Nguyệt.

Tốc độ của bọn bắt cóc khá nhanh.

Người biết thuật theo dõi trong nhóm tử sĩ đã dựa trêи vết bánh xe và dấu chân ngựa, phán đoán đám bắt cóc phía trước có khoảng mười mấy người. Bọn chúng hiện giờ đang chạy về hướng sông Liêu. Chỉ sợ rằng đã có thuyền chờ bọn chúng ở đó.

Vương Tự Bảo thầm mắng một tiếng: "Chết tiệt."

Sau đó hét to: "Đuổi theo."

Ra lệnh xong, nàng dẫn đầu đuổi về phía sông Liêu.

Nếu như không thể ngăn chặn bọn chúng trước đi lên thuyền thì khi thuyền đi muốn đuổi theo sẽ rất khó.

Tiểu Tuyết Cầu biết chủ nhân nóng lòng nên co giò chạy thẳng về phía trước, không lâu sau đã bỏ xa những người còn lại.

Khi gần đến bên bờ sông Liêu, sắc trời đã sáng rõ.

Từ đằng xa, Vương Tự Bảo nhìn thấy một đoàn người, trong đó có một người đàn ông lực lưỡng vác một cậu bé trêи vai đang bước lên một chiếc thuyền lớn.

Tiểu Thiểm trong lòng Vương Tự Bảo càng kêu chít, chít, chít, Vương Tự Bảo biết cậu bé đó chính là Vương Hử.

Làm sao bây giờ? Tay Vương Tự Bảo bất giác rung lên.

Nhanh, chỉ có thể nhanh hơn.

Khi đám người nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa đang tiến lại gần, quay đầu nhìn thấy Vương Tự Bảo đang đuổi đến, nhưng có thể do thấy Vương Tự Bảo đi một mình, lại là một cô bé nên bọn chúng không xem nàng ra gì. Mấy người phía sau vừa cười nói vừa chậm chạp lên thuyền.

Vương Tự Bảo hiểu rõ, chỉ cần thuyền chưa đi là vẫn còn cơ hội.

Vương Tự Bảo lặng lẽ thả Tiểu Thiểm xuống đất rồi tiếp tục cưỡi ngựa đuổi tới bên bờ sông.

Khi Vương Tự Bảo tới gần, trong nhóm người đó có người phát hiện ra Vương Tự Bảo dung mạo hơn người.

Vì thế quát to: "Đầu, trói nha đầu kia lại cho ta, khuôn mặt kia quá đẹp."

"Phải đấy, đúng là tuyệt sắc giai nhân."

"Đúng rồi."

Lập tức có mấy người hùa theo.

Lúc này Vương Tự Bảo cũng không để ý đến việc người khác đem tướng mạo của mình ra bỡn cợt, dù sao cũng đều là một đám đáng chết, hiện tại chỉ có thể ba hoa múa mép mà thôi. Bây giờ nàng chỉ hi vọng có thể kéo dài được thêm được lúc nào hay lúc đó.

"Các ngươi nhanh thả cháu của ta ra, bằng không ta sẽ cho các ngươi chết không có chỗ chôn." Vương Tự Bảo hét to, cố ý hành xử như một cô gái ít hiểu biết thông thường.

"Ù ôi! Tuổi còn nhỏ nhưng khẩu khí không nhỏ." Người bị gọi là Đầu kia vốn đã vào trong khoang thuyền nhưng vừa nghe các huynh đệ của hắn kêu lên thì cũng ra xem.

Hóa ra là một cô bé xinh đẹp không thể tưởng tượng nổi.

Ngoại trừ cảm thấy Vương Tự Bảo cực kỳ xinh đẹp ra, hắn còn rất tò mò rốt cuộc vì sao Vương Tự Bảo không những có thể tìm ra mà còn đuổi kịp bọn chúng.

"Chốc nữa các ngươi sẽ biết sự lợi hại của bà cô đây." Vương Tự Bảo hơi nhếch khóe miệng lên, kinh miệt nói.

"Ôi! Đại gia ta cũng đang muốn xem nha đầu ngươi rốt cuộc lợi hại đến mức nào đây. Các anh em, lên, bắt tiểu nha đầu đó lại cho gia ta." Người kia nghe xong lập tức ra lệnh.

Vừa được lệnh, mấy tên cướp thô tục lập tức đáp: "Vâng." Tiếp đó chúng liền xuống thuyền chạy về phía Vương Tự Bảo.

Bạn đang đọc truyện tại đây

Vương Tự Bảo lạnh lùng nhìn đám người đang tiến gần, kéo dây cương, trực tiếp nhảy qua người bọn chúng.

Khi bọn chúng hùng hùng hổ hổ la hét Vương Tự Bảo muốn đâm đầu vào chỗ chết, đám người Diễm Dương đã thúc ngựa đuổi đến.

Rất nhanh những người này liền biết được sự lợi hại của các tử sĩ.

Những tử sĩ của Vương Tự Bảo có thủ pháp giết người cực kỳ nhanh gọn, không hề có động tác dư thừa nào, hầu như chiêu nào cũng chém vào điểm trí mạng của đối phương, giống như cắt dưa hấu vậy, dùng đao với tốc độ ánh sáng.

Tên trùm nhóm bắt cóc liền cảm thấy không ổn, nha đầu kia cư nhiên lại mang theo cả đám người đuổi đến, cho nên lập tức ra lệnh cho thuyền chạy.

Lúc này Vương Tự Bảo đã đến bờ sông, nhìn thấy chiếc thuyền lớn đang chậm rãi rời bờ.

Nàng vận khí, đứng trêи lưng Tiểu Tuyết Cầu, tiếp đó điểm nhẹ chân, lập tức bay người về phía con thuyền.

Lúc gần tới nơi, nàng cảm thấy khí lực của mình không đủ bèn rút Thấu Minh Lăng* bên eo cuốn lên cột buồm.

(*) Dải lụa trong suốt được dệt bằng tơ của băng tằm, một loại động vật xuất hiện trong "Thiên long bát bộ", lớn gấp đôi tằm bình thường, cơ thể trong suốt như pha lê.

Tay trái Vương Tự Bảo cầm Thấu Minh Lăng kéo vào phía trong, thân thể liền nhẹ nhàng bay về phía thuyền lớn, đồng thời cánh tay còn lại của nàng sờ vào túi ở bên hông.

Tên trùm nhóm bắt cóc không muốn bắt Vương Tự Bảo nữa, lập tức hạ lệnh giết nàng.

Khi lên thuyền, Vương Tự Bảo lập tức nín thở, tay trái vung lên, bụi mù theo gió bay về phía bọn bắt cóc

Tiếp theo có một động vật không biết tên cũng không biết lên thuyền từ lúc nào, đột nhiên chạy lộn nhào lên tất cả mọi người.

Nháy mắt liền có mấy người bị nó cắn lên động mạch ở cổ, máu tươi chảy ròng ròng, trong đó còn có cả người cầm lái.

"A, a, a!" Tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt. Tiếp đó môi những người bị cắn thâm đen lại, máu chảy ra trêи miệng vết thương cũng biến thành màu đen.

"Chết tiệt." Lần này đổi thành tên trùm bọn bắt cóc mắng.

Khi đến gần, Vương Tự Bảo đã nhìn rõ diện mạo của tên trùm kia.

Không ai khác, gã chính là chủ nhân của gia đình nhóm Vương Tự Bảo qua đêm lại.

"Tiểu nha đầu cũng thật có bản lĩnh, đáng tiếc cháu của ngươi vẫn còn nằm trong tay bọn ta." Tên trùm lạnh lùng nói xong liền ra lệnh cho người đằng sau: "Mang tiểu tử kia qua đây."

Lúc này Vương Hử vẫn còn đang hôn mê, người mền nhũn, bị một người đàn ông vạm vỡ khoát lên vai từ trong khoang thuyền đi ra.

Nếu như thật sự phải đánh nhau trêи thuyền thì Vương Tự Bảo căn bản không phải là đối thủ của bốn người kia, bởi vì công phu của nàng cũng không phải là tuyệt thế cao thủ gì. Nàng chỉ là nhân lúc vừa lên thuyền rắc một ít thuốc mê mới làm mấy người kia ngất đi, lại có Tiểu Thiểm giúp đỡ mới nhanh chóng chế ngự được mấy người nữa.

Tuy rằng hiện nay trêи thuyền không có người cầm lái, nhưng vì gió rất mạnh nên thuyền vẫn thuận theo chiều gió chạy xuống hạ du.

Bạn đang đọc truyện tại Thích Truyện 247

Nhấn Mở Bình Luận