Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiểu Thư Hầu Phủ - Vương Hân Dao tác giả Tiẻu Ngọc Hổ

Chu Lâm Khê thấy thế thì biết nhà này căn bản không có ý định để thê tử của mình nhập gia phả. Vì thế hắn nói với Quyển Mặc đứng đằng sau: "Tìm mấy người tới mời mấy vị trưởng lão trong tộc tới đây."

"Vâng." Quyển Mặc nhận mệnh, lập tức dẫn người đi làm theo lời căn dặn của Chu Lâm Khê.

"Bảo Muội, chúng ta vào trước, xem xem bọn họ muốn bàn điều kiện gì với chúng ta." Chu Lâm Khê nói với Vương Tự Bảo rồi nắm lấy tay nàng cùng bước vào Thiều Quốc Công phủ.

Có Chu Nguyên Vinh đi trước dẫn đường, mấy người rất nhanh đã đi tới đại sảnh.

Nha hoàn vén màn bên ngoài lập tức hô lên: "Thiều Quận vương và Thiều Quận vương phi tới."

Phu thê hai người tay nắm tay nhau bước vào, bái lễ qua loa với Chu Chân đang ngồi phía trêи, nói: "Thỉnh an Quốc Công gia."

Cho dù nói thế nào thì Chu Chân vẫn là thân sinh của Chu Vĩnh Hồng, lễ tiết nên có thì vẫn phải có.

Về phần Lâm thị, căn bản không ai coi bà ta ra gì.

"Được được được, đây là thê tử của Khê ca nhi nhỉ." Chu Chân nhìn thấy đôi tiểu phu thê như kim đồng ngọc nữ nên thật sự rất vui.

Dù sao cũng đẹp mắt!

"Hừ! Các ngươi bái lễ tùy tiện như vậy cũng thật là đại bất hiếu." Lâm thị ngồi bên cạnh hầm hừ tức giận dùng cây gậy chống mạnh xuống đất.

Chu Lâm Khê chậm rãi lên tiếng: "Ồ? Vậy bản Quận vương vẫn thật sự không biết mình bất hiếu thế nào đấy? Chẳng lẽ bản Quận vương bái lễ Quốc Công gia trước là sai sao?" Chu Lâm Khê nói xong câu này rồi nháy lông mày nói: "Theo quốc lễ, tất cả mọi người có mặt ở đây đều phải bái lễ bản Quận vương và Quận vương phi trước đấy."

"Chẳng phải ở trong nhà thì phải theo gia lễ sao?" Lâm thị vẫn theo lý của mình mà nói.

Chu Lâm Khê cười khẩy một cái rồi nói: "Ồ? Là nhà của mấy người, chứ không phải nhà của bản Quận vương."

"Được rồi, tranh chấp cái này thì được gì chứ. Chẳng phải chúng ta nên bàn chuyện Trấn Quốc Công chúa nhập gia phả sao?" Lúc này, Chu Chân trở thành người hòa giải.

Lâm thị hung hăng lườm Chu Chân một cái, nói với Chu Lâm Khê và Vương Tự Bảo: "Nếu hôm nay tới vì chuyện công chúa nhập gia phả, vậy thì mọi việc đều phải làm theo quy định trong tộc."

Chu Lâm Khê nhếch khóe miệng lên cao, nói: "Bản Quận vương nghĩ, nếu Quốc Công phu nhân đã bàn tới việc làm theo quy định trong tộc, thì phải do tộc trưởng và mấy vị trưởng lão định đoạt. Còn Quốc Công phu nhân thì?" Chu Lâm Khê nói tới đây rồi cười nói: "Vẫn là quản cho tốt những chuyện nội trạch trong Quốc Công phủ là được rồi."

"Ngươi, nếu như hôm nay ta cứ muốn nhúng tay vào chuyện này thì sao chứ?" Lâm thị đem sự cường thế vốn có ra, nói chuyện tương đối đanh đá.

Chu Lâm Khê nói với biểu cảm bội phục: "Bản Quận vương thật sự không còn gì để nói với tác phong làm việc không nói lý và ngang ngược đến thế của Quốc Công phu nhân."

"Nếu đã không có gì để nói, ngươi mà muốn thê tử như hoa như ngọc này của ngươi được vào gia phả, thì ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời chúng ta. Bằng không, hừ! Đừng trách hôm nay chúng ta làm theo quy định, tách cả nhà ngươi ra ngoài gia phả." Lâm thị nói vô cùng mạnh mẽ.

"Ồ? Quốc Công phu nhân muốn chúng ta nghe lời sao?" Chu Lâm Khê hứng thú hỏi.

"Thứ nhất, từ nay về sau cả nhà các ngươi không được tham dự vào cuộc chiến tranh giành hoàng vị." Lâm thị nói xong, nhìn Chu Lâm Khê. Thấy Chu Lâm Khê không có gì đáng ngờ, bà ta tiếp tục nói: "Thứ hai, buộc phải ra tay giúp đỡ khi chúng ta muốn giúp người đó một tay, giúp người đó đăng cơ hoàng vị."

Về phần người mà bọn họ muốn giúp, họ vẫn đang mong ngóng.

Chu Lâm Khê chỉ nhìn Lâm thị chứ không nói gì, ý là để Lâm thị tiếp tục ra điều kiện.

"Thứ ba, ngươi phải cưới con gái của Nhữ Vương Hầu phủ chúng ta làm trắc phi." Lâm thị lại suy nghĩ một lát rồi nói: "Tạm thời là ba điều kiện này, nếu như ngươi đồng ý, chúng ta sẽ lập tức mở từ đường để ghi tên vị công chúa Đại Ung này vào gia phả. Nếu như không đồng ý, lập tức sẽ tách ra khỏi tộc, từ đây sẽ không được nói là người có cùng huyết mạch với chúng ta." Lâm thị nói tới câu sau cùng, còn tương đối khí thế mà chống mạnh chiếc gậy trong tay xuống đất.

Chu Lâm Khê nhìn Vương Tự Bảo, hắn chỉ sợ nàng nghe nói có người muốn nhét nữ nhân cho hắn mà không vui thôi.

Nhưng Vương Tự Bảo lại hứng thú lên tiếng dò hỏi: "Lão phu nhân, tại đây bản Quận vương phi muốn hỏi người một câu, người là muốn sắp xếp vị tiểu thư nào của Nhữ Dương Hầu phủ làm trắc phi của phu quân ta vậy?"

Lâm thị liếc mắt nhìn Vương Tự Bảo một cái, thản nhiên nói: "Ngươi có ý gì? Muốn phản đối?"

Vương Tự Bảo cười nói: "Chuyện này thì có gì mà phản đối hay không chứ, bản Quận vương phi chỉ muốn hỏi là cô nương nào giống bản Quận vương phi, có mắt nhìn người nên để ý tới phu quân của ta mà thôi. Nếu như để bản Quận vương phi ta biết được, bản Quận vương phi ắt sẽ cố gắng hết sức thành toàn cho ý tốt của vị tiểu thư này."

"Hừ! Coi như ngươi thức thời. Có điều để ngươi biết cũng không sao. Là đích thứ nữ của đích Tam tử của đệ đệ ta. Cũng chính là một trong tứ đại mỹ nhân vang danh khắp Thiều Kinh, Lâm Chi Toàn." Lâm thị nói với vẻ vô cùng tự tin.

Bà ta không tin Chu Lâm Khê chưa nghe thấy mỹ danh của Lâm Chi Toàn. Bà ta cũng không tin một mỹ nhân như thế muốn làm trắc phi của Chu Lâm Khê mà hắn sẽ không đồng ý.

Tiếp đó Lâm thị lại nói với vẻ thương tiếc: "Chỉ là tủi thân cho đứa trẻ này quá. Vì để được gả cho Thiều Quận vương, mà chấp nhận làm một trắc phi." Nói xong bà ta còn thở dài một hơi thật nặng nề.

Vương Tự Bảo cười nói: "Đúng là có hơi đáng tiếc." Tiếp đó nàng quay đầu nhìn Chu Lâm Khê, rồi hỏi một câu vô cùng ngây thơ: "Phu quân, mỹ nhân đẹp như vậy, chúng ta phải xử lý như thế nào cho tốt nhỉ?"

Chu Lâm Khê nhướng mày nói: "Nếu như người ta đã muốn tặng tới cửa, vậy thì chúng ta không cần thì cũng không tốt lắm, đúng không?"

"Đúng vậy. Chỉ là không biết nên sắp xếp thế nào mới tốt, chuyện này thật khiến ta hao tổn tâm trí mà." Vương Tự Bảo nói với giọng điệu nũng nịu.

Chu Lâm Khê cưng chiều véo chóp mũi Vương Tự Bảo nói: "Chuyện như thế này để vi phu xử lý được rồi, nàng không cần hao tổn tâm trí đâu."

"Vâng, ta nghe phu quân cả." Vương Tự Bảo vô cùng ngoan ngoãn đáp lời.

Danh tiếng không tốt như thế này vẫn nên để Chu Lâm Khê thay nàng gánh vác thì tốt hơn. Ai bảo nàng là một thê tử tốt chứ, chuyện gì cũng nghe theo phu quân của mình.

Lâm thị thầm nghĩ: Còn nói cái gì mà vì công chúa nước láng giềng này mãi mãi không nạp thϊế͙p͙. Đó là vì những nữ tử được tặng kia đều không ra gì hắn mới nói như vậy. Nam nhân có kẻ nào mà không thích mới lạ chứ? Bản thân bà ta gả cho kẻ hèn nhát này mà còn có mấy thông phòng và tiểu thϊế͙p͙ nữa là. Có điều bà ta chỉ tính sai một lần duy nhất, đó chính là để thứ tử Chu Vĩnh Hồng kia được ra đời, hơn nữa còn trưởng thành nữa.

Mấy tiểu thϊế͙p͙ và thông phòng của Chu Chân chỉ sinh được thứ nữ cho ông ta.

Tới lúc những thứ nữ này trưởng thành, Lâm thị gả họ cho những người mà có thể giúp sức cho gia đình bà ta.

Lâm thị cũng không quan tâm tới người đó có phải là lão già bảy mươi, tám mươi tuổi, hay là có bệnh tật gì hay không, dù sao thì chỉ cần hữu dụng với bà ta là được.

Nhưng nghĩ thôi cũng biết, vận mệnh của những thứ nữ đó có thể tốt được đến đâu cơ chứ.

Về phần nói tại sao Chu Chân lại không có thứ tử nào khác, điều này đều có thể được coi là quy tắc ngầm của những gia đình giàu có, mọi người đều hiểu chỉ là không tuyên bố ra mà thôi.

Chu Lâm Khê quay người dặn dò Quyển Thư đứng phía sau: "Bây giờ tới Nhữ Dương Hầu phủ để đón vị Lâm cô nương kia. Đương nhiên nếu như người ta không bằng lòng thì thôi. Nhưng mà, nếu như vô cùng bằng lòng thì nhất định phải bảo cô ta ký vào khế ước bán thân, bằng không mọi chuyện đều miễn bàn, biết chưa?" Ngay sau đó Chu Lâm Khê lại bổ sung một câu: "Tuyệt đối không được đưa vào Quận Vương phủ, tránh làm bẩn nơi ở của chúng ta."

"Vâng, thuộc hạ đi làm ngay." Quyển Thư lập tức lĩnh mệnh đi làm.

Chẳng phải là đi lừa gạt người ta sao? Nếu như người đó tự trọng, chắc chắn sẽ không ký khế ước bán thân gì đó. Nếu như người đó không tự trọng, vậy thì đừng trách bọn họ không khách khí. Vừa hay Lưu Hương Các còn thiếu mấy cô nương.

"Ngươi có ý gì chứ?" Lâm thị không dám tin mà hỏi hắn: "Làm trắc phi chẳng phải gần giống với cưới thϊế͙p͙ sao? Ký khế ước bán thân gì chứ?"

Chu Lâm Khê giễu cợt nói: "Trắc phi? Ngay cả thϊế͙p͙ thất phòng và thông phòng ta đều không cần, chẳng lẽ không ai nói với bà sao? Hay là bà đã lớn tuổi nên tai không tốt lắm, hoặc là trí nhớ kém?"

Nói xong câu này, Chu Lâm Khê lại đảo mắt liếc nhìn những người ngồi phía dưới một vòng. Nếu như hắn nhớ không nhầm thì mấy người ở đây cũng có mặt vào ngày hắn và Bảo Muội thành thân.

Chu Lâm Khê lại trình bày rõ một lần nữa: "Bất kể lúc nào, bất kể ai, đừng nói chỉ là một tiểu thư Hầu phủ, mà ngay cả quận chúa, công chúa cũng đều như vậy. Còn vận mệnh của người đó sẽ thế nào thì phải xem cô ta có biết tự trọng hay không!"

"Ngươi, sao ngươi có thể bất hiếu như vậy, sao ngươi lại làm tổ mẫu ngươi nhục nhã như thế chứ?" Lâm thị bị Chu Lâm Khê nói lại mấy câu mà tức đến nỗi chỉ vào mũi Chu Lâm Khê mà nói.

"Bất hiếu? Với bà sao?" Chu Lâm Khê lạnh lùng nói: "Tổ mẫu của bản Quận vương đã chết bao nhiêu năm rồi."

"Sao tiện nhân đó có thể là tổ mẫu của ngươi cơ chứ?" Lâm thị hoảng hốt nói.

Vẻ mặt Chu Lâm Khê không cho là đúng, hắn nói: "Chỉ cần bản Quận vương và phụ vương ta thừa nhận là được."

"Ta mới là đích mẫu của phụ thân ngươi, là tổ mẫu của ngươi." Lâm thị nhấn mạnh.

Đây đúng là vô phép vô thiên mà! Ngay cả đích, thứ mà lại không phân rõ. Tiện nhân đó chỉ là một tiểu thϊế͙p͙, có tư cách gì mà làm tổ mẫu của người khác chứ? Chẳng qua chỉ là một trò mua vui mà thôi.

"Ồ? Nếu như bản vương không thừa nhận bà là đích mẫu của bản vương thì sao nào?" Vào lúc này, Chu Vĩnh Hồng dẫn một đoàn người bước vào khi chưa được thông truyền.

Lâm thị thấy Chu Vĩnh Hồng bước vào, cũng không hề sợ hãi: "Cho dù ngươi có nhận hay không, ta cũng là đích mẫu của ngươi."

Chu Vĩnh Hồng không hề quan tâm tới lời nói của Lâm thị, ông đảo mắt nhìn một vòng, nói vô cùng khí phách: "Sao thế? Thấy bản vương mà không cần phải bái lễ sao?"

Mấy người Chu Nguyên Vinh vừa nghe thấy lập tức ngoan ngoãn bước tới chính giữa đại sảnh rồi bái kiến Chu Vĩnh Hồng: "Tham kiến Nhϊế͙p͙ Chính vương thiên tuế! Thiên tuế! Thiên thiên tuế!"

Chu Vĩnh Hồng liếc mắt nhìn phụ thân nhu nhược đang đứng ngây ngốc ở chỗ cũ, thì không nói gì. Nhưng lại không thể bỏ qua cho Lâm thị, ông lạnh lùng nói: "Sao thế? Lâm phu nhân không phải bái lễ bản vương?" đây

Lâm thị không cam tâm tình nguyện bước tới chính giữa đại sảnh, bái lễ qua loa: "Bái kiến Nhϊế͙p͙ Chính vương thiên tuế! Thiên tuế! Thiên thiên tuế!"

Dựa theo đẳng cấp mà nói thì thân phận của bà ta thuộc tầng lớp cực cao, còn cao hơn cả Chu Lâm Khê, hơn nữa còn ỷ vào lớn tuổi, cho nên bà ta có thể dương oai diễu võ trước mặt Chu Lâm Khê. Nhưng mà địa vị Nhϊế͙p͙ Chính vương thì khác, ông không chỉ có địa vị cao mà còn là giám quốc, đại diện cho thiên tử.

Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen247

Nhấn Mở Bình Luận