Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiểu Thư Hầu Phủ - Vương Hân Dao tác giả Tiẻu Ngọc Hổ

Nếu đã quản lý hậu cung thì phải có danh nghĩa đàng hoàng mới được.

"Vậy để tiểu Hoàng đế nhận Bảo Muội làm nghĩa tỷ, lại phong Bảo Muội làm Nhϊế͙p͙ Chính Trưởng Công chúa, thay Hoàng hậu trông coi hậu cung là được." Chu Vĩnh Hồng bình tĩnh nói, hiển nhiên ý kiến này không phải vừa mới nghĩ ra.

Nhưng trêи thực tế, Chu Vĩnh Hồng chính là con rể của Thiều Văn đế. Nếu tiểu Hoàng đế nhận Vương Tự Bảo làm nghĩa tỷ thì vai vế sẽ loạn hết lên.

Nhưng trước giờ chuyện của hoàng gia chẳng bao giờ tính toán kỹ càng như thế, mà Chu Vĩnh Hồng cũng không hề coi Hứa Nhan Dung là nữ nhân của mình, cho nên cũng không coi bản thân là con rể của Thiều Văn đế. Bởi vậy theo ông cách làm này chẳng có trở ngại nào cả.

Vương Tự Bảo vẫn đang ở nhà chờ thông báo vào cung để khóc than cho Thiều Văn đế, vậy mà lại nhận được thánh chỉ phong nàng làm Nhϊế͙p͙ Chính Trưởng Công chúa.

Thân phận mới này là thân phận cao quý nhất của nữ quyến dưới Hoàng hậu.

Vương Tự Bảo tiếp chỉ trong trạng thái hoàn toàn mù tịt.

Như vậy nàng lúc nào cũng phải tiến cung để trông coi hậu cung thay Hoàng đế đệ đệ trêи danh nghĩa kia. Ngoài ra còn phải quản lý các ngoại mệnh phụ. Thế này đúng là đề cao nàng quá rồi!

Cha chồng nàng nắm quyền xong đúng là quá tùy hứng!

Cơ mà làm Trưởng Công chúa cũng có một điểm hay mà Vương Tự Bảo rất thích, đó chính là từ nay về sau bất kể gặp ai cũng không phải quỳ xuống nữa. Gặp cha chồng cũng chỉ cần khom người hành lễ là được.

Vương Tự Bảo hoàn toàn không quen với chức vụ mới "ra lò" này.

Đừng nói là nàng, đến các triều đại trong lịch sử cũng chưa từng có chức vụ này để nàng có thể tham khảo.

Chuyện này cũng có phần làm bừa, bởi trước giờ chưa có bất kỳ triều đại nào đề ra chức vụ Nhϊế͙p͙ Chính Trưởng Công chúa để quản lý hậu cung cả.

Thế nhưng cũng bởi vì giờ đang là giai đoạn đặc biệt, cũng như sắp tới tình thế sẽ trở nên đặc thù nên mới phải quyết định như vậy.

Hậu cung bắt buộc phải thuộc quyền kiểm soát của chúng ta, nếu không sẽ không biết loạn đến mức nào. Đây là lời mà Chu Lâm Khê sai người truyền lại cho Vương Tự Bảo, coi như giải thích tại sao nàng lại nhận được thánh chỉ kỳ lạ này.

Hết cách, thánh chỉ đã ra rồi, hơn nữa bây giờ trong ngoài triều đình cũng đã đủ loạn, nàng chỉ đành nhận chỉ ý này, ổn định hậu cung trước đã.

Nhưng rốt cuộc chuyện này phải làm thế nào?

Vương Tự Bảo cau mày, im lặng nhìn trời.

Chức vụ này mặc dù khá mới mẻ, nhưng chẳng phải có một nhóm người chuyên trông coi cung ấn, quản lý cung vụ giúp Hoàng hậu hay sao? Vậy thì cứ bắt tay vào làm từ công việc của Hoàng hậu là được.

Nhưng nếu bắt nàng - một cô công chúa ngoại quốc còn chưa quen thuộc với nữ quyến của Thiều Quốc ngay lập tức bắt tay vào làm việc thì quả thật có hơi khó.

Vì vậy Vương Tự Bảo quyết định trước tiên phải thành lập phủ đệ nha môn của Trưởng Công chúa, cũng chính là Chiêm Sự phủ cho mình.

Có một số chức vụ chuyên lo việc đối ngoại của Chiêm Sự phủ có thể để đàn ông đảm đương, nhưng xử lý chuyện trong cung và quản lý các ngoại mệnh phụ thì nàng quyết định đều để phụ nữ làm.

Hiện giờ triều đình cực kỳ thiếu đàn ông, nên bên này nàng cũng không tranh giành nhân lực nữa. Còn ở đây cũng không có vấn đề gì về phụ nữ cả. Để xem nữ tử mà nàng chiêu mộ có tài hay không.

Vậy là tấu chương đầu tiên mà Vương Tự Bảo dâng lên cho Chu Vĩnh Hồng là: sau khi chịu tang Thiều Văn đế một tháng, cần phải tổ chức một kỳ thi giống thi khoa cử trêи phạm vi toàn Thiều Kinh. Người tham gia thi phải là những nữ tử có tính độc lập, tức là những người không bị quản chế ở hậu viện. Nàng còn chú thích đặc biệt sẽ ưu tiên chọn những cung nữ lớn tuổi, nữ tử quá tuổi lấy chồng và quả phụ.

Bản tấu chương này vừa xuất hiện liền gây ra làn sóng dữ dội trong triều đình. Thế này là muốn để nữ tử tới tham chính sao?

Cũng may Vương Tự Bảo đã chú thích rất rõ ràng, mặc dù bây giờ nàng là Nhϊế͙p͙ Chính Trưởng Công chúa, nhưng xin các vị đại thần yên tâm, nàng sẽ không tham gia triều chính, nàng chỉ phụ trách quản lý hậu cung và ngoại mệnh phụ mà thôi.

Vương Tự Bảo cho rằng nếu nàng có đề xuất gì về mấy chuyện triều chính kia, chỉ cần nói với Chu Vĩnh Hồng và Chu Lâm Khê một tiếng là được, cần gì phải lên tận triều đình mà nói chứ.

Đối với các vị đại thần, chỉ cần không phải làm quan cùng nữ tử, không để đám phụ nữ đó tham dự vào đại sự quốc gia thì thế nào cũng được.

Các công chúa trong lịch sử vốn cũng có Chiêm Sự phủ của riêng mình. Chỉ là ngoại trừ số ít những người xuất thân cung nữ được sắc phong phẩm cấp ra, những vị trí còn lại đều phải do đàn ông đảm nhận.

Bây giờ Nhϊế͙p͙ Chính Trưởng Công chúa chẳng qua chỉ là muốn lập nên Chiêm Sự phủ của riêng mình, cần đến nữ tử làm quan, cho nên cũng dễ chấp nhận. Nhất là hiện nay cả quốc gia đều cần nhân lực, cũng chẳng có nhiều người để cử tới lấp chỗ trống cho Chiêm Sự phủ của nàng.

Cứ thế, chuyện phụ nữ làm quan nếu là hồi trước nhất định sẽ gây ra tranh luận thì bây giờ đều được mọi người vui vẻ chấp nhận.

Cũng phải nói rằng đây là một bước ngoặt, mở đầu cho việc có thêm nhiều phụ nữ dựa vào cách này để tham dự một số chuyện quốc gia.

Vương Tự Bảo cực kỳ tôn trọng thời kỳ này, nàng không thể đưa nữ tử vào triều đình, đừng nói bây giờ mà cả sau này cũng thế.

Chính nàng cũng sẽ không công khai xuất hiện ở trong triều đình để yêu cầu quyền bình đẳng nam nữ.

Nhưng nàng sẽ dùng cách của mình để người trong thiên hạ thấy được sức mạnh của phụ nữ.

Chuyện để tang Thiều Văn đế, nữ tử trong hậu cung đều phải tham dự. Giờ không tính đến chuyện thi thố, Vương Tự Bảo phải giải quyết chuyện hậu cung trước, không thể để phi tần làm loạn, khiến mọi người mất mặt được.

Người đầu tiên mà nàng nghĩ là có thể giúp mình chính là Lan Hương ma ma bên cạnh Lâm Uyển Yên.

Bà là người lớn tuổi trong cung, rất nhiều chuyện trong hậu cung của mẹ chồng nàng cũng đều có bà giúp giải quyết.

Mặc dù bây giờ đã tuyên cáo rằng Lục Quý phi đã mất mạng trong vụ hỏa hoạn lớn, nhưng hoàn toàn có thể tìm lý do cho việc Lan Hương ma ma thoát được kiếp nạn này.

Vậy là bà được trưng dụng.

Nếu vậy, cho dù sau này Lan Hương ma ma lại chăm sóc cho Lâm Uyển Yên cũng có thể nói là người do Vương Tự Bảo chuẩn bị cho mẹ chồng mình. Cũng coi như tìm lý do cho sau này.

Người thứ hai mà nàng dùng đến chính là Đại tẩu trêи danh nghĩa của nàng - Lưu thị.

Lưu thị xuất thân từ phủ Thừa tướng, từ nhỏ đã quen thân với nữ quyến giới quý tộc ở Thiều Kinh. Hơn nữa, Vương Tự Bảo cũng không hiểu rõ Thiều Kinh, người duy nhất có thể coi là thông thuộc cũng chỉ có Lưu thị.

Để có thể nhờ được người này, Vương Tự Bảo đành phải đến Nhϊế͙p͙ Chính Vương phủ một chuyến.

Lần này Lưu thị không thể cũng không dám tự coi mình là Đại tẩu của Vương Tự Bảo nữa.

Nàng đã biết Chu Lâm Giang gặp chuyện, nhưng cụ thể là thế nào thì nàng không rõ. Đồng thời, nàng cũng mơ hồ biết được rằng: phu quân của mình không phải cốt nhục của Nhϊế͙p͙ Chính Vương.

Nếu suy đoán của nàng được chứng thực, vậy thì nàng và Vọng Nhi e là không sống được bao lâu nữa.

Vậy là nàng thấp thỏm suốt một tháng.

"Thần phụ tham kiến Nhϊế͙p͙ Chính Trưởng Công chúa!" Thấy Vương Tự Bảo, Lưu thị lập tức tiến lên hành đại lễ.

"Miễn lễ!" Mới vỏn vẹn chưa đầy bốn tháng, thân phận hai người đã chẳng còn ngang nhau nữa. Vương Tự Bảo cũng chẳng làm màu mà ra vẻ ngang hàng với người ta.

Thân phận là thế nào thì nên như vậy. Đây chính là chế độ đẳng cấp. Nếu không tuân thủ theo thì không những không tôn trọng bản thân mà còn hại cả người khác.

Ở thời đại này, có một chức vụ khá tương đồng với nghề săn ảnh, đó chính là Ngự sử.

Bọn họ sẽ theo dõi từng phủ, từng nhà và từng người, một khi phát hiện lời nói cử chỉ của ai có vấn đề thì sẽ điều tra người đó.

"Tạ ơn Trưởng Công chúa!" Lưu thị dập đầu rồi đứng dậy.

Nhất thời hai người cảm thấy bối rối. Vương Tự Bảo đột nhiên cảm thấy nếu mình không gọi Lưu thị là Đại tẩu thì không biết phải gọi thế nào mới được.

Vậy là nàng hỏi thăm: "Khuê danh của tỷ là Tú Vân nhỉ?"

"Vâng, khuê danh của thần phụ là Tú Vân." Lưu thị đáp theo đúng quy củ.

"Vậy giờ ta gọi tỷ là Tú Vân tỷ nhé." Vương Tự Bảo cực kỳ tùy ý đáp.

Lưu thị vội vàng xua tay: "Thần phụ không dám để người gọi mình là tỷ, người cứ gọi thần phụ là Lưu thị đi ạ."

Vương Tự Bảo cười đáp: "Lúc không có ai thì gọi vậy đi, để chúng ta thân thiết một chút. Lúc chỉ có hai người, tỷ cũng có thể gọi ta là Bảo Muội."

Lưu thị lắc đầu quầy quậy: "Không được, không được, người làm khó thần phụ rồi."

Vương Tự Bảo cũng hết cách, đây chính là ảnh hưởng trực quan nhất do khoảng cách về địa vị và thân phận gây ra.

Điều này không có nghĩa là nàng đã thay đổi, trở nên cao ngạo coi thường người khác, mà là do thân phận của nàng quyết định rất nhiều chuyện.

Vương Tự Bảo cũng cảm nhận sâu sắc được cảnh hiu quạnh của người cô đơn.

"Tú Vân tỷ, hôm nay ta tới tìm tỷ là vì có chuyện muốn bàn." Vương Tự Bảo nói xong thì tiến đến ngồi ở ghế chủ vị, sau đó nhấc tay tỏ ý mời Lưu thị ngồi.

Lưu thị tìm chỗ ngồi xuống, vẫn cực kỳ cẩn trọng.

Vương Tự Bảo cười nói: "Tú Vân tỷ, mặc dù hai chúng ta không tiếp xúc với nhau nhiều, nhưng kể từ khi ta đến Thiều Quốc, tỷ là người đầu tiên vô tư giúp đỡ ta. Nhất là hồi đầu, tỷ đã biết phu quân của hai ta luôn ở thế đối đầu nhau." Bạn đang đọc truyện tại đây

Nghe Vương Tự Bảo nói vậy, Lưu thị cũng nghĩ mình nên đứng về phía phu quân mình mới đúng, vậy mà nàng lại không ngừng bày tỏ thiện ý với cô nương đang ngồi trước mặt này.

Nhưng duyên phận đôi lúc lại kỳ diệu vậy đấy. Điều này khiến nàng không biết tại sao ban đầu mình lại làm thế.

Thấy Lưu thị không câu nệ nữa, Vương Tự Bảo cảm thấy hai người vẫn nên mở lòng và thẳng thắn với nhau. Như vậy cũng có thể giúp Lưu thị thoát khỏi cảnh khốn khó hiện tại.

Nếu Vương Tự Bảo không chìa tay ra, không biết điều gì đang chờ Lưu thị ở phía trước? Cho dù nàng hòa ly với Chu Lâm Giang, vậy sau khi trở về, người ở phủ Thừa tướng sẽ đối xử với nàng thế nào?

Huống hồ Lưu lão Thừa tướng còn thuộc phe của Thái tử.

Vì hiện giờ Chu Vĩnh Hồng còn chưa tìm được người thích hợp để tiếp nhận chức vụ Thừa tướng, cũng nghĩ tới việc Lưu Thừa tướng đã cao tuổi, đại đa số những chuyện mà ông tham dự vào đều là để duy trì dòng chính, hơn nữa bình thường ông ta cũng không quá chèn ép Chu Vĩnh Hồng, cũng không tham gia vào đợt phản loạn lần này.

Cho nên Chu Vĩnh Hồng quyết định chờ mọi người để tang Thiều Văn đế xong sẽ để ông ta tự mình cáo lão hồi hương, cũng coi như là cho ông ta thể diện.

Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen247.com

Nhấn Mở Bình Luận