Con đường cũ nơi quan ngoại, quán rượu nhỏ.
Gió bắc gào thét vô tình thổi qua nơi hoang dã tiêu điều, mang theo đất cát đã đông tới cứng ngắc trước đó, mạnh mẽ đâm vào trên ván cửa dày dặn, làm nó đung đưa đến vang vọng kẽo kẹt.
Ngoài phòng gió cứng tàn phá, trong phòng thì lại ấm áp như xuân, đống củi lửa cháy hừng hực làm cho cả quán rượu đều khô ráo, trong không khí khô ráo ấm áp hiện ra một luồng ấm áp pha tạp mùi rượu, mùi thịt với mùi mồ hôi thúi phức tạp, hỗn độn mà dính nhớp, hun đến lữ nhân* mỏi mệt qua lại nghỉ chân mơ màng buồn ngủ.
*: là chỉ những người đi lại, có thể là du lịch, có thể là lang thang.Nói quan ngoại hoang vu, xác thực là vậy, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có bóng người.
Bởi vì quan ngoại sản xuất ra nhiều da lông ung dung hoa quý, sừng hươu với nhân sâm giá trị liên thành, hàng năm đều sẽ có rất nhiều thương nhân cam nguyện xé ra gió to tuyết lớn để đi một chuyến. Nếu mà thuận lợi, thì một khoản lợi nhuận buôn bán được đã đủ xài cả đời.
Mà trừ cái này ra, cũng có rất nhiều kẻ liều mạng phạm vào chuyện gì đó ở Trung Nguyên lưu vong tới đó. Hoang vắng, xa ngàn dặm, không chừng liền có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Quán rượu là đằng trước ăn cơm đằng sau dừng chân, trong đại sảnh xếp đặt 15 cái bàn vuông bốn góc ngang dọc tứ tung, mỗi cái bàn đều ngồi mấy người, uống rượu ăn cơm vung quyền, thét to rung trời, hò hét loạn xị quậy thành một cục.
Đột nhiên một tiếng kẽo kẹt nặng nề vang lên, gió lạnh thấu xương cuốn theo vô số tuyết rơi lả tả, đi kèm theo là một bóng người tinh tế chen vào từ trong khe cửa được đẩy ra.
Mọi người theo bản năng ngẩng đầu dòm tới, kinh ngạc phát hiện người tới này dù cho mặc áo da dày nặng cũng khó nén được dáng người yểu điệu:
Là một nữ nhân! Còn vô cùng có khả năng là một nữ nhân trẻ tuổi!
Tại quan ngoại hàn thiên động địa, thiếu nhất chính là nữ nhân, thời gian lâu rồi, nhìn con ngựa mẹ cũng khó tránh khỏi cảm thấy mi thanh mục tú, huống chi bây giờ ngay trước mắt tới một nàng hàng thật giá thật.
Sự cuồng nhiệt không hiểu nổi bao phủ toàn bộ đại sảnh, không ít người thừa cơn rượu la lớn: “Cô nương, đến uống rượu a!”
Người tới áng chừng đã đi hồi lâu trong gió tuyết rồi, trên y phục chất đầy băng tuyết, giày bó da hươu rắn chắc không thấm nước cũng hầu như là ướt đẫm, bị khí nóng trong quán rượu phả vào mặt liền bị hong, băng vụn vốn kết vào đuôi tóc cùng góc áo tí ta tí tách tan chảy thành nước tuyết, rất nhanh liền tụ thành một vũng nhỏ óng ánh dưới chân.
Nàng ung dung thong thả phủi đi hoa tuyết nơi bả vai một cái, lúc này mới giơ miếng che cùng mũ che kín mặt lên, không nhanh không chậm mà quét nhìn một lần trong quán rượu, trực tiếp đi về phía cái bàn lớn chỉ ngồi có hai người ngay chính giữa kia.
Hai người kia vui vẻ trong bụng, chợt liếc nhau, ẩn ẩn dâng lên một luồng ý thức cạnh tranh, đều theo bản năng mà sửa sang lại quần áo bẩn thỉu một chút.
“Cho 2 cân thịt, 2 cái bánh mì, một vò rượu.” Cô nương kia mặt mày hơi cong, dưới mặt nạ tựa hồ như khẽ cười cười, trực tiếp ngồi ở chỗ trống giữa bọn họ.
Quan ngoại lạnh lẽo, thu hoạch vốn là ít, lại là cái thời tiết này, muốn ăn rau xanh là không thể. Mà mặc dù là thịt, thì cũng là chủ quán săn được cái gì, thì làm cái đó, không được chọn.
Tới đây một vị cô nương trẻ tuổi, còn là một vị cô nương trẻ tuổi rất đẹp, ngay cả tiểu nhị cũng ân cần hơn rất nhiều, không lâu lắm liền bưng khay lên, còn không quên tri kỷ căn dặn, “Ngài dùng từ từ, rượu cũng hâm rồi, coi chừng phỏng.”
Cô nương kia gật đầu ra hiệu.
Tiểu nhị lập tức ngây người:
Dưới ánh đèn tới gần sát mới phát hiện, hai con ngươi của nàng này lại là một đen một lam, trong suốt tựa lưu ly.
Đôi mắt như vậy mà đặt ở trên người mèo thì tất được tôn sùng là hàng cao cấp, nhưng đặt trên mặt người… trông thế nào cũng lộ ra một luồng yêu dã.
Biên quan có câu châm ngôn: Nhân sinh dị đồng, tất vì yêu tà*! Hắn không khỏi run lập cập, chút kiều diễm mới vừa hứng khởi lập tức tan thành mây khói, cúi thấp đầu chạy đi.
*: câu này là người mà có đồng tử màu khác biệt, thì chắc chắn là yêu tà.Tác phong của bách tính quan ngoại hào phóng, thịt nướng cũng là cả con mồi treo trên giá, chậm rãi mà quay nướng, ai muốn gọi, liền trực tiếp dùng dao găm cắt xuống đối ứng mà cân, toàn bộ xếp trong mâm.
Phương pháp nấu nướng rõ ràng thô ráp, chỉ vẩy chút muối thô, nhưng người chỗ này áng chừng là từ lúc biết đi đã bắt đầu tiếp xúc thịt nướng, hỏa hầu rất tuyệt.
Lớp da ngoài vàng óng ánh, nơi mép hơi sém một chút, dầu mỡ phong phú bao trùm lấy thành một lớp trơn bóng, dọc theo đường vân của miếng thịt cực kỳ thong thả mà trượt xuống, tụ thành một vũng nhợt nhạt trong cái mâm thô đen.
Cô nương kia rút dao găm từ bên hông ra, tùy ý đưa về phía ống tay chà chà 2 lần, một dao cắt xuống, vỏ ngoài vang lên một tiếng “răng rắc” giòn vang cực kỳ nhỏ, hơi nóng tích góp đã lâu tranh nhau chen lấn chạy ra từ trong vết nứt, lộ ra mặt cắt hơi hơi phiếm đỏ tươi bên trong.
Mọng nước mãnh liệt, nàng đón lấy hơi nóng cắt một miếng, xé cái bánh được nướng tới mặt ngoài khô vàng ra từ giữa, gắp thịt nướng cho vào rồi bỏ vào miệng mạnh mẽ nhấm nuốt, một cái tay khác trực tiếp cầm bầu rượu lên nhấm nháp.
Thịt là thịt thô, rượu là rượu đục, bánh là bánh thô, nhưng đối với một người đã đói bụng 2 ngày mà nói, thật sự là vô thượng mỹ vị.
Mỡ và hương lúa mạch vỡ toang giữa răng môi, dạ dày bị đói tới khô quắt chậm rãi phong phú lên, nhiệt lượng đã lâu không gặp bắt đầu dọc theo toàn thân mà đi khắp, mùi thơm nguyên thủy của thịt cùng mùi lạ của rượu mạnh hỗn hợp lại với nhau, một lần nữa hình thành ra một loại phong tình đặc hữu của quan ngoại.
“Kính người sống.” Nàng phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn, khổ cực của mấy ngày liên tiếp lần mò sờ soạng trong ổ tuyết tan thành mây khói.
Nàng chẳng qua cũng chỉ có 18-19 tuổi, môi hồng răng trắng vô cùng tuấn tú*, trời sinh lại có đôi mắt mèo dị sắc, cái dáng dấp híp mắt hưởng thụ giờ khắc này cực kỳ giống mèo con kiêu ngạo, vô thanh vô tức lộ ra mê hoặc, xem mà trong lòng người ta ngứa.
*: tuấn tú này ý nói là xinh đẹp thanh tú, nó dùng cho cả nam lẫn nữ, nhưng tại do bên mình hay dùng cho nam thôi nhé.Hai gã hán tử ngồi cùng bàn theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng, chỗ bụng dưới đột nhiên bay lên một đám lửa, cứng tới như khối thép, thiêu đốt đến sắp nổ tung.
Bọn hắn đều không nhớ nổi đã bao lâu không sờ qua nữ nhân rồi, dù cho tới đây thật là một yêu tinh, có thể có một đêm phong lưu cũng đáng!
Cô nương kia bỗng nghiêng đầu nhìn về phía thanh niên mặc áo bào đen phía bên trái, dao găm trong tay vẫn là không nhanh không chậm mà rỉa xương, “Trương Bân?”
Nụ cười cứng trên mặt Trương Bân.
Chuyện hắn tới quan ngoại không ai biết rõ, ngay cả ở trọ cũng là dùng tên giả, nữ nhân này rõ ràng hoàn toàn không quen biết mình, sao gọi một phát là ra thân phận của mình?
Hắn theo bản năng mà liếc mắt nhìn dao róc xương trong tay đối phương, chỉ cảm thấy từng nhát kia phảng phất như đang cắt trên người mình, trán dần dần đổ ra một tầng mồ hôi lạnh.
Một hán tử ngồi cùng bàn khác cảm giác ra không đúng, trở tay nắm chặt chuôi đao sau thắt lưng, chậm rãi đứng lên, từ từ lùi lại đi tới một cái bàn khác.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều chẳng lo ăn cơm được nữa, tiếng nhai nuốt, tiếng chiếc đũa va chạm, tiếng nói chuyện biến mất chả thấy bóng dáng, mỗi một người đều phân thần để quan sát tình hình bên này.
Hơi nóng trong quán rượu rất đủ, cô nương kia liền cởi hết áo da cùng khăn choàng ra, rũ rũ nước tuyết, thỉnh tiểu nhị treo ở một bên lò lửa để hong khô, lại móc một tờ bố cáo trong ngực giũ ra, “Trương Bân, 25 tháng 7 năm ngoái dưới chân Hoa Sơn, ngày 20 tháng 9 trấn Kình Hương, 23 tháng 11 tại Đàm Gia Khẩu… Cưỡng gian rồi giết tổng cộng 9 nữ tử, sau khi bị bắt thì chém bị thương nha dịch rồi vượt ngục chạy, quan phủ bao gồm gia thuộc tính treo giải thưởng 450 lượng……”
Trong óc Trương Bân ong một tiếng, trên mặt lộ hung quang, rút chủy thủ bên hông ra rồi mạnh mẽ đâm về phía nàng!
Hắn nhanh, cô nương kia càng nhanh hơn, y như trên đỉnh đầu có mắt vậy, lúc còn đang cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay, hai chân đã liền giẫm trên đất một cái xách theo cả ghế lui ra, đứng dậy trở tay tìm tòi rồi liền nắm sau gáy hắn ta, sau đó trực tiếp hung hăng nện mặt người kia lên bàn, chấn động tới nỗi ly bàn chén dĩa vang lạch cạch liên tục.
Trương Bân bị lần này đập cho đầu choáng não trướng, hai vệt máu mũi giàn giụa, đầu vang ong ong, trước mắt ứa sao vàng, cả người đều nhuyễn nát.
Tất cả chỉ phát sinh trong nháy mắt, bầu rượu trên bàn bị chấn động cho lật đổ, dịch rượu vẩn đục tí ta tí tách chảy từ mép bàn xuống hội tụ thành một vũng.
Tiếng nước nhỏ giọt rất nhỏ bị phóng to vô hạn trong quán rượu, mấy bàn khách ở bên cạnh kinh ngạc nhảy dựng phảng phất như bị kim đâm chói tai vậy, đồng loạt dịch ra đằng sau mấy thước, chỉ lo chờ chốc nữa có máu tươi văng đến trên người mình.
Trương Bân bị máu mũi của chính mình sặc tới nỗi ho khan: “Rốt cuộc ngươi là ai!”
Trong đầu hắn ta đã mơ hồ hiện ra một cái tên.
Cô nương kia nhướng mày, hoàn toàn chẳng để ý, trong ánh mắt nhìn về phía Trương Bân đã mang theo nhu tình: Là một loại nhu tình khi thấy bạc.
Vốn xuất quan là làm việc, kết quả trên đường gặp được treo thưởng, bạc này không cần thì phí.
Trương Bân bỗng cảm giác được một trận ý lạnh sởn cả tóc gáy, “Chờ đã, từ từ! Ta cho ngươi nhiều hơn, ngươi buông tha ta, buông tha ta đi!”
Thật vất vả mới trốn tới đây, hắn tuyệt không trở lại!
Tay cô nương trẻ tuổi đã trắng lại non mịn, động tác cực kỳ mềm nhẹ, dưới tia sáng mờ nhạt lộ ra mấy phần kiều diễm cùng ám muội, nhưng mà Trương Bân lại sởn tóc gáy một trận, trong lòng đánh bạo mà mắng mười tám đời tổ tông nàng mấy lần, đời này chưa từng cấu tứ dạt dào như thế.
Hắn duy trì tư thế mặt úp xuống dưới, khó khăn mà móc ra rất nhiều bạc vụn, ngân phiếu từ trong ngực, trong tay áo, thậm chí là trong ủng, nói không chắc cũng có bốn, năm trăm lượng.
Nhưng mà cô nương kia lại khẽ thở dài một cái, ném người xuống đất, dứt khoát lưu loát mà rút hai thứ cao bằng nửa người ra.
Thấy tình cảnh này, Trương Bân mồ hôi như tương, trong đôi mắt đều nứt tơ máu, giọng phát run nói: “Còn có, còn có! Tay nải ở ngay trong phòng ta!”
Trên mặt cô nương kia rốt cuộc có thêm chút bộ dáng tươi cười, chẳng khác một đóa hoa tươi nở rộ nơi băng tuyết, kiều diễm phi thường.
Trương Bân đạt được tự do nhe răng trợn mắt mà đứng dậy, cúi đầu xoa xoa chỗ đau trên người, co ro mười phần cung kính.
Nhưng vừa mới đi tới sau cô nương kia, vẻ mặt hắn ta liền đột nhiên thay đổi, túm cái ghế dài nặng nề đập về phía đầu nàng ấy, trên khuôn mặt dữ tợn đằng đằng sát khí, “Đi chết đi!”
Cái ghế dài kia nói ít thì cũng nặng cỡ 20 cân, vung lên vang vọng vù vù, đập đầu người với đập dưa hấu căn bản không có bất kỳ cái gì khác biệt.
Tất cả những cái này làm tới vừa vội vừa nhanh, vào lúc mọi người trong đại sảnh hầu như đều cho rằng thợ săn tiền thưởng trẻ tuổi xinh đẹp kia phải phơi thây tại chỗ ấy, lại chợt nghe một tiếng cười nhạo.
Tiếng cười nhẹ vô cùng, cực kỳ nhạt, tựa như mưa bụi tháng 3 của Giang Nam, mỏng như sợi tơ sa, rung động mà qua ở không trung, rõ ràng là lộ ra mấy phần châm chọc đối với kẻ không biết tự lượng sức mình.
Hai tay cô nương kia lắc một cái, mảnh vải bao bọc bên ngoài thứ thon dài kia liền dồn dập chảy xuống, hiện ra một cái côn sắt cùng một thanh đao ngắn dài nhỏ kỳ dị quái đản. Nàng đem hai đầu của một côn, một đao kia chập vào uốn một cái, đảo mắt cái tạo thành một thanh đao chém ngựa cao cỡ một người, vòng eo gập xuống né sang một bên nửa bước, nghiêng người chém xuống một đao, chém cái ghế dài nặng nề cứng rắn này làm hai nửa từ chính giữa như cắt đậu hủ vậy, lộ ra cái mặt kinh hãi của Trương Bân ở đằng sau.
Mũi chân nhún một cái, cái chủy thủ bị dùng để đánh lén mình vừa nãy liền rơi vào lòng bàn tay, nàng xoay một cái giữa ngón tay, chém một dao xuyên thấu bàn tay Trương Bân vào trên bàn.
Máu bắn tung tóe!
Trương Bân bị đánh gục xuống bàn, một cái tay run lập cập sờ sờ chuôi đao lộ ra bên ngoài, sửng sốt một chút mới chậm rãi hoàn hồn, thê lương mà kêu lên thảm thiết, “Á á á!”
Đám người bàng quan cùng nhau hít một hơi khí lạnh, bánh thịt trong tay rơi mất cũng chẳng biết.
Thật là một người phụ nữ ác độc!
Có người nhận ra binh khí của nàng, bật thốt lên, “Uyên ương nhãn Bạch Tinh?!”
“Bạch Diêu Tử?”
*: nghĩa là diều hâu trắng, chị này họ Bạch, người ta lại ví chị như diều hâu=> Bạch Diêu Tử.Có người nói mấy năm trước có cô nương họ Bạch là lực lượng mới xuất hiện, có được một đôi mắt mèo dị sắc, một thân khinh công và công phu thần quái quỷ quyệt, chiêu số lại nghiêng về thẳng thắn thoải mái, cực kỳ giống ác điểu tái ngoại, vì vậy người ta gọi uyên ương nhãn, Bạch Diêu Tử.
Bạch Tinh ngoảnh mặt làm ngơ, trở tay đưa sống đao của đao chém ngựa ra đằng sau, phi thường khách khí nói với chưởng quỹ: “Làm phiền ngài mang tay nải của hắn tới.”
Hai cái đùi của chưởng quỷ run rẩy, nghe thế thì vội vã mà đi. Không bao lâu, quả nhiên thở hồng hộc gánh hai cái tay nải lớn lại đây, ngoài ra còn có hai thanh phác đao lớn mà Trương Bân quen dùng, một đôi giày rách, hiển nhiên là vô cùng tận tâm, ngay cả sợi lông cũng không dám lưu lại.
Bạch Tinh không nhanh không chậm mà dạo bước lại đó, trong lúc đó rất trơn tru mà một cước đá bay cặp giày rách thúi hoắc kia vào lò sưởi trong tường, ngọn lửa bên trong đột nhiên vọt lên cao ghê gớm, tiện đà đó có cả một cỗ mùi chua thúi phức tạp khó ngửi tràn ngập lên. Một bàn khách ở gần lò sưởi trong tường lập tức nôn khan một tiếng, giận mà không dám nói gì mà thay đổi vị trí.
Chất liệu của phác đao thô ráp, công nghệ đơn giản, cũng chả đáng bao nhiêu tiền, Bạch Tinh mang theo ghét bỏ rõ ràng mà chọc chúng nó vào trên đất, dùng lưỡi đao khẩy tay nải ra, liếc sơ sơ, thấy bên trong có một đám lớn đồ bạc mảnh nhuyễn mạ vàng cùng dược liệu quý báu, sợ là không dưới ngàn lượng.
Mọi người không nhìn thấy nội dung trong tay nải, đang âm thầm suy đoán, liền thấy Bạch Tinh một tay cầm đao, đột nhiên chọc về sau một cái, lành lạnh nói: “Đi đâu?”
Thì ra là vào lúc nàng kiểm tra tay nải, Trương Bân đã nhịn đau mà rút cây chủy thủ trên bàn, lặng lẽ lần mò về phía cửa sau.
“Ta,” Trương Bân nhìn dưỡi đao trắng như tuyết nằm ngang cổ, vừa thẹn vừa giận, “Ngươi cũng thu tiền rồi!”
Còn đi đâu, đương nhiên là thoát thân á!
“Là ngươi cứ nhất định muốn cho.” Bạch Tinh chậc một tiếng, “Hơn nữa, ta có từng nói là thả ngươi đi sao?”
Trong óc Trương Bân ong một tiếng: Nàng ta còn đúng là chưa từng nói!