Hải thương của tiền triều thật sự là mang về rất nhiều hạt giống thần kỳ từ phiên ngoại, bắp, khoai lang đỏ, khoai tây, còn có bí đỏ lớn vân vân, mấy cây đó thu hoạch phổ biến là cao sản, từ sau khi chính thức cắm rễ sinh sản ở bổn quốc, thì nạn đói phạm vi lớn cũng theo đó đi xa.
Mạnh Dương rất thích.
Ngày hôm qua thân thích của Vương đại nương lại tới nữa, lần này mang cho bà ấy nửa xe bí đỏ, nửa là vui nửa là sầu mà oán giận nói: "Quá có thể kết quả! Từng quả lại to như vầy này, đầu tường đều bị bò đầy, nào ăn cho hết!"
Hàng xóm dựa gần Vương đại nương đều được chia hết một lượt, Mạnh Dương cũng được một quả, nặng cỡ chừng sáu bảy cân.
Bí đỏ lớn hái xuống được vài ngày thì vỏ dần dần trở nên cứng rắn, lúc bấm tay gõ thì bang bang rung động, nhưng chỉ cần không ngâm nước thì liền có thể cất rất lâu. Lúc ăn thì dùng dao bổ ra, liền lộ ra phần ruột màu đỏ cam rắn chắc bên trong.
Hạt bí đỏ rất nhiều, Mạnh Dương móc hết chúng nó ra, một bộ phận thì chôn ở chậu hoa nhỏ bằng gốm thô ươm giống, nếu thuận lợi thì đầu xuân năm sau dời đến dưới chân tường, như vậy thì năm sau chàng cũng có thể có bí đỏ tươi lúc nào ăn lúc đó hái.
Dư lại đều rửa sạch sẽ, đặt trên cửa sổ phơi khô, chờ lúc ăn tết vừa lúc cắn hạt bí ăn. Hơi lật xào trong nồi một chút, vỏ mong mỏng, nhân hạt hình giọt nước khoác lớp vỏ mỏng màu nâu lục, thơm ngào ngạt.
Bí đỏ rất lớn, Mạnh Dương tính toán đơn giản, quyết định dùng một phần ba chia ra hầm cháo mấy lần, một phần ba thì làm bánh xốp bí đỏ, dư lại một phần ba thì sao, thì có thể cho thêm bột mì cùng đường đỏ đắt đỏ, dùng mỡ heo chiên một chút bánh bí đỏ non mềm ăn.
Chàng mới vừa cho những khối ruột bí đỏ lớn vào nồi đất nấu cháo, thì lại đột nhiên nghe thấy có người gõ cửa.
Chàng sửng sốt, đỡ khung cửa dò đầu ra, "Ai vậy?"
Ngoài cửa truyền đến một giọng nói dễ nghe, "Hàng xóm."
Hàng xóm?
Hàng xóm!
Hàng xóm hảo hán râu xồm mà chàng tâm tâm niệm niệm!
Mạnh Dương còn chưa phục hồi tinh thần lại, thân thể đã tự động tiến lên, kẽo kẹt một tiếng mở cửa ra.
Ể ể ể?!
Là một cô nương trẻ tuổi mang bịt mắt!
Mạnh Dương trợn tròn mắt, theo bản năng ngó ngó lại đằng sau nàng: Không có một bóng người!
Người tới hơi hơi nhướng mày, thích hợp mà nảy ra một chút nghi hoặc, cũng theo động tác của chàng mà quay đầu nhìn một cái, tất nhiên là cái gì cũng không nhìn thấy.
Mạnh Dương mơ hồ cảm thấy mình náo loạn ra một hiểu lầm, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: "Xin hỏi cô nương, có đồng bạn ở chung không?"
Thần sắc cô nương kia không thay đổi, "Không có."
"Thế tiếng bổ củi?" Mạnh Dương khô cằn nói.
Cô nương sảng khoái gật đầu, "Ta."
"Con thỏ kia?"
"Ta."
Nha!
Mạnh Dương lại lần nữa xem xét người tới, thấy nàng vóc người cao gầy, eo thon, ảo tưởng vốn có trong lòng đối với hàng xóm mới "Chiều cao tám thước thân thể khỏe mạnh, trên mặt còn mang theo một vòng râu xồm" nháy mắt tan biến.
Râu xồm chàng cầu mà không được nha!
"Hình như ngươi rất thất vọng?" Cô nương là một người thẳng tính, trực tiếp mở miệng nói.
Nàng thề chính mình rõ ràng thấy được sự chờ đợi quỷ dị nào đó tan biến nơi đáy mắt đối phương.
Mạnh Dương xoẹt cái đỏ thẫm mặt, cho một cái chắp tay về phía nàng, "Vị cô nương này, tiểu sinh Mạnh Dương, bên này có lễ."
Cô nương nhìn chằm chặp cái ót tròn vo trước mặt một lát mới nói: "Bạch Tinh."
Há mồm liền nói mấy lời không thể hiểu được, lại hành đại lễ này với người xa lạ, thư sinh này quả nhiên thật ngốc a!
Mạnh Dương thẳng người dậy, trung thực mà kể lại hiểu lầm của mình, toàn bộ hành trình cúi đầu, y như đứa bé phạm sai lầm.
Chàng vẫn luôn cảm thấy nam tử hán chân chính hẳn là mọc chút râu quai nón giống Khang tam gia vậy, thoạt nhìn thật sự thật có khí phách. Cơ mà nhà chàng bắt đầu từ tổ tiên đều là chòm râu bên môi lịch sự văn nhã, vì thế đành phải ký thác hi vọng ở trên người người khác: Trong mỗi một quyển thoại bản mà chàng viết đều có một vị hảo hán râu quai nón, đây là điểm mấu chốt!
Vốn dĩ nghe tiếng bổ củi trầm ổn hữu lực của hàng xóm mới, nhìn bản lĩnh tốt bắt được thỏ cuối mùa thu của hàng xóm mới, Mạnh Dương liền vào trước là chủ mà cho rằng người ta là một hảo hán... Nào ngờ, thế mà là một vị cô nương, còn là một cô nương xinh đẹp tuổi tác không kém mình là mấy!
Ai, thật là quá thất lễ.
Râu quai nón......
Bạch Tinh gần như là bản năng mà giơ tay sờ sờ cái cằm trơn bóng của mình, cũng đang dư vị lại bánh bao lớn mỹ vị, sau đó mơ hồ nảy lên một cổ cảm giác nguy cơ:
Ta không có râu, như vậy liệu hắn có thể cự tuyệt thỉnh cầu của ta không?
Người trong giang hồ nhiều cổ quái, giống như là ai không có chút yêu thích khác hẳn với thường nhân thì liền không có mặt mũi tự xưng cao thủ ấy, Bạch Tinh cảm thấy mọt sách si mê râu xồm không có gì không đúng.
Sự trầm mặc xấu hổ điên cuồng lan tràn giữa hai hàng xóm mới gặp mặt.
"Đúng rồi," Sau khi sám hối đơn giản qua đi, Mạnh Dương mới nhớ tới hỏi, "Bạch cô nương, ngươi tới là có chuyện gì sao?"
Bạch Tinh a một tiếng, nâng cằm về phía trong viện chàng, miệng cọp gan thỏ hỏi: "Tiểu thư sinh, cháo của ngươi bán hay không?"
Bán, mau nói ngươi bán!
Nhưng mà ngay sau đó, liền thấy mọt sách kia lắc lắc đầu.
Cả trái tim Bạch Tinh chợt chìm vào đáy cốc, đồng thời trong đầu nhanh chóng hiện ra một ý tưởng hoang đường:
Không biết giờ đi về cắt chút lông trên người A Hôi dán một phát lên mặt có còn kịp hay không nhỉ?
"Hàng xóm quê nhà, nói gì mà bán hay không." Ai ngờ tiểu thư sinh lại hào phóng mà tránh cửa ra, "Bạch cô nương mời oa a a a ngươi đổ máu!"
Ước chừng một khắc qua đi, Bạch Tinh trên đầu vững chắc quấn lấy băng gạc tay trái thì cầm bánh bao lớn, tay phải bưng cái chén lớn đựng đầy cháo bí đỏ như đi vào cõi thần tiên thiên ngoại.
Ta là ai, ta ở đâu, ta rốt cuộc đang làm gì?
Mạnh Dương còn ở một bên mà lòng còn sợ hãi lải nhải, rất giống bà già lắm miệng, "Ai, Bạch cô nương, chớ trách tiểu sinh lắm miệng, miệng vết thương lớn như vầy," Chàng dùng hai ngón tay kéo ra một đoạn khoảng cách tương đối khoa trương, biểu tình hoảng sợ, "Cho dù trời lạnh không dễ sinh mủ cũng nên băng bó cho kỹ nha!"
Bạch Tinh vùi đầu uống cháo, "Xì hụp xì hụp......"
"Con gái ấy mà, lưu sẹo liền không đẹp."
"Xì hụp xì hụp......"
"Miệng vết thương kia thật dọa người, là săn thú gây ra sao?"
"Xì hụp xì hụp......"
Bí đỏ rất non, tuy là khối lớn vào nồi, nhưng chỉ chốc lát sau liền hoàn toàn nấu rục. Lớp ngoài đã hoàn toàn hòa tan, nhuộm cả nồi đất nấu cháo với màu đỏ cam, rất xinh đẹp. Phần khối lớn dư lại không thành hình dạng cũng không đáng sợ, hơi dùng đầu lưỡi nhấp một chút liền hoàn toàn tan hết.
Ngọt ngào, thật ngon lắm.
Đương lúc Bạch Tinh trầm mặc thêm chén cháo thứ ba, Mạnh Dương rốt cuộc hậu tri hậu giác mà ý thức được đại sự không ổn, vì thế nhanh chóng câm miệng, đoạt lấy một chút đáy nồi cuối cùng.
Hàng xóm tuy không phải hảo hán râu xồm, nhưng mà lúc ăn cơm trên bàn ấy, thiệt đúng là một vị đối thủ đáng kính!
Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Sau khi ăn xong, Bạch Tinh quệt miệng một cái, "Thư sinh, biết làm thịt sói chứ?"
Mạnh Dương đang hự hự rửa chén kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ?"
Bạch Tinh gật đầu, giữa hai cánh môi như hồng lăng lộ ra một hàm răng tuyết trắng như dã thú, "Chờ một lát."
Dứt lời, Mạnh Dương liền trơ mắt nhìn hàng xóm mới giống như pháo hoa mà đột ngột vụt lên từ mặt đất, xem bức tường viện rất cao giữa hai người như chẳng có gì, vèo cái lật qua.
Qua một lát, lại lần nữa truyền đến tiếng đập cửa.
Mạnh Dương: "...... Ai vậy?"
Bạch Tinh: "Hàng xóm."
Mạnh Dương: "......"
Chàng một lần nữa chạy chậm đi qua mở cửa, biểu tình nhìn hàng xóm rất có chút một lời khó nói hết, nhỏ giọng nói: "Ngươi cũng lật tường rồi."
Lại lật trở về luôn đi!
Bạch Tinh thành khẩn lại nghiêm túc nói: "Nghĩa phụ từng nói, đi nhà người khác phải gõ cửa."
Nàng phải làm một người biết lễ.
Nói xong, nàng xốc toàn bộ da sói đã lột lên, con mắt lộ ở bên ngoài bịt mắt điên cuồng chớp động ánh sáng khát vọng, "Thịt sói, biết làm chứ?"
Sói tuy gầy, nhưng cả thịt lẫn xương nói ít cũng có mấy chục cân, thấy bộ dáng hàng xóm chỉ dùng một cánh tay mảnh khảnh xách còn rất thành thạo, Mạnh Dương không khỏi run sợ trong lòng một trận, lại lần nữa kinh ngạc cảm thán đối với sức lực của đối phương.
Đây là người tập võ sao?
Thật hâm mộ á. Chàng vẫn là lần đầu tiên thấy thịt sói, nhịn không được mà kề sát vào quan sát kỹ càng, có điều lập tức lại bịt cái mũi lui về sau một bước. Mùi thật lớn a.
Mà khi chàng nhìn thấy một con mắt còn lại của Bạch Tinh ảm đạm xuống, lại theo bản năng hô: "Nếu đều là thịt, vậy dùng nhiều thêm chút rượu cùng gừng tỏi trừ tanh...... hẳn là có thể đi?"
Vì thế đôi mắt Bạch Tinh lại sáng, cũng lập tức chạy tới trên phố mua một bao hương liệu lớn cùng một vò rượu vàng về.
Con sói này thật sự quá gầy, trừ đi xương với lòng cũng chẳng qua là mấy chục cân, lại bỏ đi gân màng liền càng ít. Mạnh Dương cẩn thận nghiên cứu một hồi, cũng chỉ cắt được chưa đến ba cân mỡ béo dính trên dó, còn lại thì thật sự quá gầy, dù cho miễn cưỡng đi hầm cũng rất sảm, còn chưa đủ tiền vốn.
Về phần nội tạng, như có câu "lòng lang dạ sói", sói hàng năm nuốt ăn thịt thối, nội tạng vẫn là không cần thì ngon hơn.
Chỉ cần có thể ăn, Bạch Tinh liền không có bất luận ý kiến gì. Nàng thành thành thật thật ôm đầu gối ngồi xổm ở một bên nhìn ngắm, chỉ có cái đầu lắc lư theo động tác của đối phương, cả người y như mũ nấm lớn chui ra ở trong rừng lắc lư theo gió sau cơn mưa.
Nàng tò mò mà nhìn Mạnh Dương lấy ra một cái búa gỗ tạo hình kỳ lạ, ánh mắt nghi hoặc tựa như thực chất.
Cảm nhận được ánh nhìn chăm chú nóng rát, Mạnh Dương đưa búa gỗ cho nàng xem, "Trước tiên đấm đánh nó, đánh gãy gân mạch bên trong thịt, thì lúc hầm liền rất dễ dàng xốp nát, tiện để ngon miệng hơn, cũng có thể bớt đi rất nhiều củi lửa."
Tất cả bí quyết bớt tiền chàng đều nhớ kỹ trong lòng!
Bạch Tinh dùng lòng bàn tay xoa xoa phần nhô lên ở mặt ngoài búa gỗ, tán thưởng không thôi đối với loại tinh thần đã tốt còn muốn tốt hơn này của chàng, động tác trả về cũng ẩn ẩn mang theo vài phần kính sợ.
Nàng tự hỏi với thiên phú kinh người trên đường đao thuật, đánh 100 thư sinh không thành vấn đề, cái người trước mắt này một đầu ngón tay là có thể chọc đổ; nhưng một khi đề cập đến trù nghệ, thân thể mảnh dẻ gầy yếu của thư sinh thế mà như nháy mắt trở nên cao lớn, tựa như cao thủ tuyệt thế làm người ta không dám nhìn gần.
Chàng vén tay áo lên cao cao, lộ ra cánh tay trắng nõn mảnh dài, trải phẳng thịt sói đã xử lý sạch sẽ trên thớt, búa gỗ nhỏ múa đến mạnh mẽ oai phong, mang theo vận luật thần kỳ đập lên giữa hoa văn cơ bắp màu đỏ nhất.
"Lộc cộc lộc cộc......"
Rõ ràng chỉ là một việc đơn giản buồn tẻ như đập thịt, nhưng ở trong tay thư sinh lại giống như có sinh mệnh vậy, chỉ như vậy mà nhìn liền cảm thấy cảnh đẹp ý vui, Bạch Tinh có chút ngứa tay, rất muốn tìm cơ hội thử một lần.
Đập thịt gì đó nhìn qua một chút cũng không khó a......
Nàng hiển nhiên đã quên vào lúc chính mình chưng màn thầu 2 ngày trước cũng nghĩ như vậy.
Theo búa gỗ gõ, thịt sói vốn dĩ rắn chắc chỉnh tề dần dần thay đổi thành cảm xúc khuynh hướng về mềm mại, từng chút một sụp xuống dưới mí mắt Bạch Tinh, thanh âm cũng từ thanh thúy trở nên nặng nề.
Gân mạch đứt.
Chỉ nhìn bộ dáng mềm oặt của nó không thôi đã không khó mà tưởng tượng xúc cảm ôn nhu vào miệng là tan.
Lúc này thư sinh trông thật giống một cao thủ tuyệt thế ở chỗ cao không khỏi lạnh, mà giữa bệ bếp cùng thớt chính là sân nhà của chàng, tất cả mọi người phải né xa ba thước.
Bạch Tinh mới vừa ăn cơm sáng không lâu đã cảm thấy có chút đói bụng.
Sự thật chứng minh, chỉ cần trù nghệ tốt, nguyên liệu tàm tạm cũng có thể biến thành mỹ vị:
Thịt sói bị đập nát cắt thành khối lập phương to, lấy nước trong lặp lại mà súc rửa rồi cho vào kha khá những gia vị nặng như rượu vàng với hàng gừng tỏi vân vân ướp 1 canh giờ, rót phần mỡ trong chảo trống ra. Chờ đến lúc này, mùi tanh hôi của bản thân thịt sói cũng đã bớt đi tầm tầm rồi.
Lại lấy một cái chảo rộng rót dầu, nổ hành gừng tỏi cho thơm, đường phèn thì sên ra nước màu, xào lửa lớn rồi dùng lửa nhỏ hầm chậm một canh giờ rưỡi, nước súp nồng đậm, chất thịt xốp nát mềm mại, nước súp sắc nâu đỏ phiếm ánh sáng mỡ màng đáng yêu...... đũa nhẹ nhàng chọc một cái liền xuyên thành cái lỗ to!
Hai người chỉ với một nồi thịt sói kho tàu, ăn luôn tất cả bánh bao lớn đậu hủ trứng gà miến mộc nhĩ dư lại!
Xong việc rồi Mạnh Dương lại có chút ảo não, "Ai, nếu mà có cơm thì hay rồi."
Chút sốt đặc với thịt vụn nơi đáy nồi kia vừa lúc chan cơm mà!
Thất sách, thất sách!
Bạch Tinh trộm nấc một cái, âm thầm ghi nhớ:
Cơm......
Tác giả có điều muốn nói:Mạnh Dương: Giấc mộng râu xồm của ta phá diệt rồi!
Bạch Tinh:.....A Hôi, ngươi lại đây một chút.
A Hôi: Vì thế yêu sẽ biến mất, đúng không?