*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chẳng qua là nhoáng một cái, Bạch Tinh đã vọt tới bên người tiểu tử kia.
Nàng trở tay rút ra đoản côn sau lưng, lập tức xỏ vào từ chỗ vạt áo bên hông áo da thỏ của nhóc, nhắm chỗ ngực áo phát lực, trực tiếp xúc cả người nó lên.
Tuy mặc da cừu dày nặng, nhưng thân hình bước chân nàng lại uyển chuyển nhẹ nhàng đến không thể tưởng tượng, người qua đường chưa kịp phản ứng lại, người đã như khói nhẹ mà thổi ra ngoài.
Nhóc con người lùn chân ngắn, phá lệ ngã nhanh chút, lúc bị vớt lên chóp mũi đều sắp bị chà trầy da, cũng không biết là bị dọa choáng váng hay là thế nào, thế mà vẫn không nhúc nhích.
Nhóc con theo động tác vớt lên quơ quơ trên đầu côn, tựa như một con heo con bị treo lên, đột nhiên oa một tiếng, "Ta bay rồi, ta bay rồi!"
Người bán hàng rong ven đường với đám người đi đường thấy, đồng thời nhẹ nhàng thở ra, lại sôi nổi tán thưởng Bạch Tinh thân thủ tốt.
Thân thủ lưu loát như vậy, bọn họ chỉ từng nhìn thấy ở chỗ Khang tam gia.
Eo Bạch Tinh vặn một cái, bước sang kế bên một bước, vững vàng mà đặt người trên mặt đất, lại thuận tay cắm côn trở về.
Đứa bé lớn như vậy, thế nào cũng phải có gần 40 cân đâu, nàng thế mà lại một tay xách đến vững vàng, không nhìn ra nửa điểm cố sức nào.
Tiểu tử kia hai chân mới vừa chạm đất là liền xoay người lại, bóp ngón tay bụ bẫm của mình, đầy mặt sùng bái mà ngửa đầu nói: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ là đại hiệp sao?"
Khỏe mạnh kháu khỉnh, rất làm người hiếm lạ, chỉ là có hơi lỗ mãng.
Bạch Tinh cắm đoản côn về lại trên lưng lần nữa, đè đầu cậu nhóc lại y như ấn bí đao, "Nhìn đường."
Cậu nhóc con rõ ràng còn đang trong hưng phấn, vào tai này ra tai kia ngay tại chỗ, liên tiếp lốp bốp nói: "Tỷ tỷ, tỷ thật là đẹp mắt nha, cũng thật lợi hại nha, đây là binh khí của tỷ sao? Ta có thể xem thử sao? Ta cũng muốn đi lang bạt giang hồ, chỉ là Khang gia gia không chịu thu ta làm đồ đệ! Cha ta cũng không cho!"
Tầm mắt nhóc bỗng quét đến miệng vết thương đã khép lại một nửa trên trán Bạch Tinh, kinh hô: "Tỷ tỷ, tỷ bị thương nha, có đau hay không?"
Cũng không đợi Bạch Tinh trả lời, bé con tự chính mình lo lắng nói: "Nhất định rất đau đi?"
Chính mình không cẩn thận bị xước chút da còn muốn rớt nước mắt đâu, miệng vết thương dài đến như vậy, đáng sợ như vậy, nhất định đau chết được. Nhóc nhe răng nhếch miệng nghĩ, liền cảm thấy trán của mình hình như cũng co co giật giật mà đau lên.
Bạch Tinh rũ mi mắt, lẳng lặng mà nhìn nhóc tự quyết định, thật hoài nghi một vật nhỏ như thế sao sẽ có nhiều lời để nói như vậy chứ?
Quả thực y như ve trên cây ngày hè, xì ồ kêu hoài không ngừng.
Đứa nhỏ kia không cảm nhận được sự ghét bỏ đến từ ân nhân cứu mạng chút nào, "Tỷ tỷ, tỷ thấp một chút, thấp một chút mà."
Hỏa lực của trẻ con lớn, tuy thời tiết rất lạnh, nhưng vẫn là chạy đến đỉnh đầu thấy mồ hôi, nhóc con cứ vậy mà ngẩng cái mặt béo nhỏ y như quả táo, dùng đôi mắt trong suốt như hai viên hắc thủy ngân nhìn Bạch Tinh.
Lấp la lấp lánh, có chút giống A Hôi.
Bạch Tinh do dự một chút, rốt cuộc cố mà làm mà cong lưng.
Nhóc con sốt ruột nói: "Lại thấp chút nữa!"
Với không tới a!
Bạch Tinh nhăn chặt mặt, biểu lộ ghét bỏ không bỏ sót, "Ngươi quá lùn."
Dừng một chút lại bổ sung nói: "Y như quả bí đao vậy."
Nhóc con: "......"
Nhóc con ấm ức ghê gớm mà bẹp bẹp miệng, y như có người cắt một vạch trên vỏ bí đao.
Xấu hoắc, Bạch Tinh nghĩ như vậy, mặt vô biểu tình mà ngồi xổm xuống.
Nhóc con nháy mắt nín khóc mỉm cười, dẩu cái miệng nhỏ, nhẹ nhàng mà vù một chút về phía trán nàng, sau đó lại là một chút.
Dòng khí ấm áp, mềm mũm mơn trớn nơi trán, mềm nhẹ đến không thể tưởng tượng, động lòng người giống như cái chăn bông lớn mới nhận được.
Lông mi Bạch Tinh đột nhiên run lên một cái, đồng tử kịch liệt co rút lại.
Giống như hạt giống trân quý nào đó lặng yên vùi vào đáy lòng, điên cuồng mọc rễ nảy mầm, lan tràn mãnh liệt, làm trong lồng ngực nàng đều chứa đầy những cành cây hướng về phía trước.
"Vù vù liền không đau nữa, lúc ta té ngã xước tay, nương cũng là làm như vậy."
Thấy Bạch Tinh không nói lời nào, tiểu nam hài bẻ ngón tay, có chút thấp thỏm hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ có còn đau hay không vậy?"
Bạch Tinh hoàn hồn, nhẹ nhàng sờ sờ miệng vết thương phảng phất còn mang theo độ ấm, lắc đầu.
Hình như, thật sự không đau.
Nhóc con lập tức vui vẻ mà cười rộ lên, lộ ra hai cái lỗ to bởi vì rụng răng mà trống ra trong miệng, mặt mày hớn hở nói: "Hì hì, đúng không? Nương sẽ không gạt ta!"
Nhóc cảm thấy kiêu ngạo tự đáy lòng vì sự thành thật cùng quyền uy của mẫu thân.
Nhóc con còn muốn nói gì nữa, tửu lầu bỗng nhảy ra một nam nhân cỡ chừng 30 tuổi, tay phải cầm cái chổi lông gà, đúng là Vương chưởng quầy.
Vương chưởng quầy đưa mắt nhìn tứ phía, rất mau đã khóa chặt mục tiêu, lập tức xắn tay áo choàng lên vọt về bên này, "Tiểu hỗn đản thiếu nợ, đã nói bao nhiêu lần rồi, chày cán bột không thể tùy tiện chơi! Mi mẹ nó lại đập vỡ lu nước......"
Tiểu nam hài mới nãy còn đắc ý dào dạt vừa thấy thế, lập tức sợ tới mức oa oa kêu to, quay đầu liền chạy, chạy ra được vài bước lại dừng lại, dừng chân tại chỗ gọi với Bạch Tinh: "Tỷ tỷ ta đi đây!"
Cái bụng nhỏ tròn vo còn lúc lắc.
Nói xong, vừa kêu vừa chạy, "Oa a a a, con muốn đi lang bạt giang hồ, con sớm đã không phải tiểu hài tử hai ba tuổi, năm nay cũng 6 tuổi rồi, là một nam tử hán đó, cha không thể đánh con!"
Vương chưởng quầy mang theo một thân gió, gào thét mà qua trước mặt Bạch Tinh, nghe thế thì tức muốn hộc máu nói: "Đừng có nói 6 tuổi, dù cho mi 60 tuổi, chỉ cần lão tử còn sống liền đánh mi được!"
Dứt lời, vung tay lên, đột nhiên quăng chổi lông gà ra ngoài, bốp một phát nện trên mông nhóc con.
Nhóc con kia ai da một tiếng, che mông lại chạy càng nhanh hơn.
Nhóc chuyên chọn chỗ nhiều người mà lủi, té ngã lộn nhào gì đó mặt trong mặt ngoài đều chả cần, bò tường nhảy phòng lủi sạp, trơn đến y chang con cá chạch. Vương chưởng quầy đằng sau tuy thân cao chân dài tốc độ nhanh, nhưng chẳng dám đâm người, ngược lại là rớt lại đằng sau.
Đám người qua đường ven đường sôi nổi cười to ra tiếng, "Ấy da, Vương chưởng quầy lại đánh nhi tử à?"
Vương chưởng quầy chạy nóng nảy một chút, hơi có chút đau sốc hông, đang khom lưng chống gối thở dốc, nghe thế thì bớt thời giờ tới một câu, "Ngày mưa đánh nhi tử, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, nhãi ranh, mi đứng lại cho lão tử!"
Mọi người lại là một trận cười to ồn ào, đối với cảnh này là thấy nhiều không trách.
Triệu chưởng quầy hàng da cách vách cũng ra xem, thấy thế thì cười nói: "Nam hài tử hoạt bát hiếu động một chút cũng có đó, nói đàng hoàng là được, hà tất động võ chứ?"
Trên đường liền có người cười hắn, "Đổi làm nhi tử ngươi ba ngày hai đầu đánh vỡ gia cụ cho ngươi xem, ngươi thử xem?"
Nói tới Triệu chưởng quầy cũng vui vẻ.
Bên ngoài lạnh buốt, hắn xỏ hai tay vào trong tay áo, hơi có chút khoe khoang nói: "Ta cũng không biết, ai bảo bà nương ta sinh chính là 2 cô nương chứ? Ngoan ngoãn hiểu chuyện lắm, còn nhỏ tuổi đã biết đau lòng người, tối hôm qua ta về nhà liền thanh thúy nói gì mà cha vất vả, muốn đi lên xoa vai đấm lưng cho ta đó, ta nào nỡ chứ......"
Mọi người không nghe nổi nữa, sôi nổi phát ra tiếng xùy thiện ý, lại nói hắn đây là cố ý đâm dao vào lòng Vương chưởng quầy.
Triệu chưởng quầy thỏa thuê đắc ý mà cười vài tiếng, rung đùi đắc ý đi về.
Hầy, vẫn là cô nương tốt nha.
Thấy bộ dáng Bạch Tinh như là cảm thấy hứng thú, Mạnh Dương liền ở bên giải thích:
Đứa nhỏ kia từ nhỏ đã hướng tới giang hồ, từng nhịn đau lấy ra kẹo mạch nha viên trân quý làm quà nhập học, muốn bái Khang tam gia làm thầy, cơ mà Khang tam gia nói giang hồ không phải chỗ cho người đứng đắn ở, không muốn thu đồ đề.
Nhóc con cũng không chịu từ bỏ dễ dàng, mỗi ngày quấn lấy người ta nghe chuyện xưa, nói chuyện ngốc, cầm que củi trong nhà nè, chày cán bột nè, đóng vai đại hiệp, sinh sôi là làm gia cụ bị đánh vỡ không ít......
"Dương Tử, đừng đứng bên ngoài, gió thật lớn lắm." Một bà bà bán bánh bao nghiêng ở đằng sau thấy Mạnh Dương, cười tủm tỉm vẫy tay, "Vào ăn cái bánh bao nha."
Mạnh Dương nghe tiếng xoay người, rất là hoảng sợ, "Ăn không vô."
Một đường này đi tới, thật sự là ăn không vô.
"Bà bà, năm nay còn phải làm câu đối sao?" Thấy bà đang muốn đưa một cái vỉ hấp chứa đầy bánh bao lên nồi, Mạnh Dương vội chạy tới, "Để con để con!"
Bà bà kia xin lỗi nói: "Lại phải phiền toái con. Chữ con viết năm ngoái cũng rất đẹp, câu từ cũng xuôi tai."
"Không có gì đâu." Mạnh Dương có chút ngượng ngùng mà gãi gãi đầu.
Người của trấn trên giúp chàng rất nhiều, chàng không có gì để hồi báo, cho nên mỗi năm đều sẽ viết câu đối, thư từ giúp rất nhiều nhà.
Nhìn thấy Bạch Tinh, khuôn mặt già của bà bà cười nở hoa, "Khuê nữ này thật tuấn*, tâm cũng thiện, vừa nãy nếu không phải con, Đông Đông[*1] liền té ngã rồi. Trời đông, ngã một phát cũng không phải giỡn chơi."
*: chữ này có nghĩa thanh tú xinh đẹp, xài được cho cả nam và nữ nhé.
*1: đây là chữ 冬, của mùa đông, không biết vì sao cả wikidich lẫn tàng thư viện đều chuyển nó là Tùng Tùng, chắc tại cái tiếng trống nó kêu tùng tùng, mà âm đọc của chữ này nghe giống tùng tùng? Mình sẽ sửa theo cái chữ của nó từ Tùng Tùng trong convert thành Đông Đông.
Bà ấy lải nhải, xốc vỉ hấp bên kia lên, bưng một mâm bánh bao hình tam giác nóng hôi hổi lên cho bọn họ, "Đường tam giác*, nếm thử đi."
*: Đây là cách gọi của bánh bao nhân đường hình tam giác, có hình.
Bạch Tinh mới muốn nói ăn không vô, liền thấy bà bà lại rút một tờ giấy dầu lớn ra, cười ha hả nói: "Ăn không hết thì đợi chút mang về nhà đi."
Cái này, ngay cả lý do cự tuyệt cũng không có rồi.
Vì thế, hai người đành phải ngồi xuống ăn đường tam giác
Cơ mà lúc này trong bụng đầy nhóc, thật sự ăn không hết quá nhiều, liền hợp lực bẻ một cái.
Đường tam giác, xem tên đoán nghĩa đây là bánh bao ngọt lấy đường đỏ làm nhân có hình tam giác, 3 cái cạnh gập miệng lại, phi thường đẹp.
Bột của bà bà được cho nở cực tốt, mỗi một cái đều là vừa trắng vừa béo vừa căng, mặt bột trong oánh nhuận bóng loáng lộ ra sáng, nhìn liền thấy ngon.
Đường đỏ bên trong bị sức nóng thúc đẩy, sớm đã biến thành chất lỏng đỏ nâu dính đặc, sau khi nhuộm toàn bộ vách trong thì chậm rãi lưu động theo phương hướng bẻ ra, không ngừng tản ra hương thơm ngọt đậm đặc hữu của đường đỏ.
Ăn đường đỏ không thôi thì có hơi hầu, nhưng ăn cùng với vỏ bột, phần ngọt ngào này liền gãi đúng chỗ ngứa.
Bà bà lại khẽ khàng mang hai chén canh mặn khoai tây sợi từ bên trong ra, còn cố ý nói: "Chén nhỏ thôi, đừng nghẹn."
Là cây ngoại lai, khoai tây cho sản lượng thu hoạch cực cao, lại tiện cất giữ, giờ đây sớm đã thành một trong những đồ ăn thường thấy trên bàn cơm của các bá tánh với khoai lang đỏ, bắp vân vân.
Cách làm rất nhiều, cắt thành sợi thô làm canh mặn chính là cách ăn thường thấy nhất của bản địa.
Phương pháp rất đơn giản, dùng một chút hành thái nổ, xào ra mùi thơm rồi cho sợi thái thô hoặc sợi thái mỏng vào, hơi lật xào rồi rót vào lượng lớn nước trong, sau khi sôi thì thêm muối ăn gia vị, rồi lại tưới dịch trứng đã đánh sẵn vào.
Duy độc có tưới dịch trứng là cần một chút bí quyết:
Dịch trứng phải đánh cho thật kỹ, lúc tưới vào tốt nhất là đồng thời dùng cái muỗng to dùng sức quấy, như vậy thì dịch trứng mới nhè nhẹ từng đợt từng đợt như mây tựa sương, rất có điểm mỹ cảm.
Hơn nữa, nhìn qua phân lượng cũng nhiều.
Bạch Tinh chưa từng thấy loại cách ăn này, cảm thấy hứng thú mà uống một hớp, đôi mắt liền sáng.
Nguyên liệu rất đơn giản, cách làm cũng không khó, thế nhưng lại rất thanh hương mỹ vị!
Thích là không lừa được người, thấy nàng như vậy, bà bà cũng cười theo.
Mạnh Dương liền nói: "Hầm của ta còn có rất nhiều khoai tây đó, nếu ngươi thích, trở về chúng ta cũng làm."
Bạch Tinh bay nhanh gật đầu, lại rột rột rột uống một hớp lớn.
Hai người đang thêm cơm dưới cái nhìn chăm chú của bà bà, đầu kia Vương chưởng quầy quen tay hay việc đã túm lấy sau cổ áo nhi tử về.
Bạch Tinh nhìn bộ dáng nhóc treo ở không trung, chợt hỏi Mạnh Dương, "Dong nào vậy?*"
*: như đã có chú thích, chị không rõ chữ của tên bé kia vì hiện tượng đồng âm khác nghĩa bên đó nên mới hỏi nhé, chữ dong này là âm đọc thôi.
Mạnh Dương đang nhét đường tam giác vào miệng ngẩn ra, nhanh chóng rõ ràng là nàng đang hỏi tên, "Đông của mùa đông."
Bạch Tinh bừng tỉnh, nháy mắt thoải mái:
Đúng mà, nàng liền cảm thấy hẳn là đông của bí đao*.
*: bí đao trong tiếng trung là đông qua 冬瓜.
Lúc đi qua trước mặt bọn họ, Tiểu Đông đang rầm rì mà xin tha: "Cha, con sai rồi......"
"Đừng gọi ta cha, ta cũng không dám làm cha của mi, mi là cha ta!" Vương chưởng quầy tức muốn hộc máu nói.
Hắn cũng là người lớn rồi, thể diện quả thực đều phải bị thằng nhãi này làm mất hết!
Vừa dứt lời, liền thấy thân thể thằng nhóc này cứng đờ, trên mặt nảy ra một loại mừng như điên khó có thể tin.
Nhóc chớp chớp mắt, nỗ lực duỗi dài cổ, thật cẩn thận lại đầy cõi lòng chờ mong mà gọi một tiếng về phía Vương chưởng quầy, "Thế...... Nhi tử?"
Vương chưởng quầy: "......"
Bạch Tinh bị một ngụm canh mặn nghẹn trong cổ họng: "......"
Bí đao, quả nhiên là nên gọt vỏ* nhể?
*: ở bên trung có đứa nhóc nào lì thì hay bảo nó da quá, và da đây là da thật đó, mà da của bí đao là vỏ mà, nên hiểu rồi nhể?
Pen: lại nói thêm một chút, qua đọc nhiều convert, thì mình có biết một vài điều, ở những vùng miền bắc TQ thì cách gọi bà bà là dành để gọi mẹ chồng, còn ở những vùng phía nam là gọi những bà lão, nói thêm chút thôi.
Hình đường tam giác