Người sau khi ăn cơm xong khó tránh khỏi sẽ có chút buồn ngủ, nhưng mùa đông ngày ngắn, không nên ngủ trưa, Mạnh Dương liền đi viết câu đối tiêu thực, thuận tiện đỡ buồn ngủ chút.
Hai người khác ăn không ngồi rồi nhắm mắt theo đuôi, cũng cọ tới cọ lui mà vào thư phòng theo.
Lại nói tiếp, bọn họ sống ngần ấy năm, vẫn là lần đầu tiên vào loại địa phương này.
Mới vừa vào cửa, hai người đã bị khiếp sợ đến không khép miệng được. Có thể thấy trên ba mặt tường đều là kệ sách cao lớn nối thẳng lên nóc nhà, trên đó rậm rạp bày đầy thư tịch.
Đây thật đúng là......
Giang hồ tuy thật không thông với triều đình, nhưng đối với loại chuyện như nghiên cứu học vấn này, thế nhân luôn có loại tôn trọng phát ra từ nội tâm.
Tuy Liêu Nhạn xưa nay miệng tiện, giờ phút này cũng có chút mất tiếng.
Thật lâu sau, chàng ta mới mơ hồ mang theo một chút kính nể nói: "Mấy cuốn sách đó ngươi đều đọc qua?"
Có trong nháy mắt như vậy, chàng ta quả thực cũng không dám thở mạnh á!
Mạnh Dương gật đầu, quen cửa quen nẻo lấy giấy và bút mực, "Đều là tự mình đọc thuộc rồi chép, cũng xem như là từng đọc đi?"
Đọc thuộc?!
Hai gã khách giang hồ đồng thời hít hà một hơi.
Thân hình gầy yếu của mọt sách, thế mà cất giấu nhiều mực nước như vậy sao?
Thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Có điều kính nể thì kính nể, Bạch Tinh với Liêu Nhạn đều không cảm thấy hứng thú với số sách trên đó là mấy, nhìn chằm chằm Mạnh Dương viết mấy bức câu đối xong liền phiền chán.
Viết đến viết đi đều không khác mấy, có ý tứ gì?
Lòng bàn chân hai người y như là mọc gai nhọn vậy đó, lúc ẩn lúc hiện, ngay cả thành thành thật thật mà đứng cũng khó.
Liêu Nhạn chỉ cảm thấy bị không khí văn ve vẻ bao vây, người đều sắp không thở nổi, nhưng nếu cứ vậy mà chạy trối chết, khó tránh khỏi lại bị tổn thương thể diện......
Chàng ta vò đầu bứt tai suy nghĩ nửa ngày, "Con mọt sách, chỗ ngươi có thoại bản gì không?"
Mạnh Dương có chút kinh ngạc mà nhìn chàng ta vài lần, bỗng nhiên cười.
Liêu Nhạn thích lăn lộn người ta nhất, lại cũng sợ nhất là người khác cười với mình, cứ cảm thấy cả người không được tự nhiên, "Cười cái rắm!"
So với cười, chàng ta thà rằng người ta trừng mắt với mình, ít nhất có thể liếc mắt một cái là nhìn thấu đối phương nghĩ cái gì.
Mạnh Dương lắc đầu, cũng không nói lời nào, quả nhiên đi ôm một tráp thoại bản lớn tới.
Chàng chỉ là cảm thấy rất thú vị, càng ở chung càng có thể cảm giác ra được nhân tính phức tạp.
Giống như Liêu Nhạn trước mắt đây, tuy khi mới gặp mặt nháo đến không quá vui sướng, ngày thường cũng cố ý vờ hung dữ, nhưng thật ra đây là một người vô cùng hiểu lễ nghĩa đi?
Bằng không lúc này chàng ta đã đang ở trong thư phòng rồi, khoảng cách với kệ sách không xa quá 2 cánh tay, phàm là muốn tìm cái gì, tùy tay đi lục cũng được.
Nhưng chàng ta không có.
Không những không có, thậm chí còn rất chính thức mà dò hỏi ý kiến cùng kiến nghị của mình......
Đây chẳng lẽ không phải chuyện rất có ý tứ sao?
"《Chuyện ma quỷ giang hồ》, tên này hay, cứ nó đi." Liêu Nhạn đơn giản thô bạo mà lật một lần, rất mau liền chọn chắc một quyển, sướng rơn nói.
Tên đơn giản, chữ mấu chốt chàng ta đều nhận được, nghe cái là rất kích thích.
Bạch Tinh thuần thục mà ngồi xổm xuống theo chân bàn, Liêu Nhạn cũng dựa gần nàng, hai người cứ vậy mà đầu dựa đầu, an an tĩnh tĩnh mà bắt đầu đọc thoại bản.
Từ góc độ này của Mạnh Dương mà nhìn qua, chỉ có thể thấy hai cái đầu lông xù xù, nếu lại đi về trước một chút, còn có mấy hàng lông mi dày đậm như cây quạt nhỏ cùng 2 sống mũi cao thẳng......
Chân hai người kề bên nhau, thoại bản thì mỗi bên một nửa, Bạch Tinh vươn một ngón tay, dịch xuống theo chữ trên đó, trong miệng lầm bầm đọc ra tiếng.
Ngoan ngoãn ghê gớm, Mạnh Dương thầm nghĩ.
Nhưng rất mau, nàng liền không đọc nổi nữa.
Ngón tay Bạch Tinh dừng lại, nàng chau mày nhăn mặt lại, nhìn cái chữ kia cả buổi, quay đầu hỏi Liêu Nhạn, "Cái này đọc thế nào?"
Nét bút nhiều như vậy, một cục đen thùi, nhìn thật phiền à.
Người kia vò đầu bứt tai, lưu manh nói: "Ta nào biết?"
Muốn trà trộn giang hồ lâu dài, chỉ bằng vũ lực là không đủ, còn cần dùng đầu óc. Bạch Tinh với Liêu Nhạn đều không phải hạng người không biết tí gì, chỉ là chữ nhận được cũng không tính quá nhiều, cũng không hiểu điển cố gì......
Hai người liếc nhau, sau đó chỉnh tề mà ngửa đầu ra đằng sau, lại giơ cao cao thoại bản trong tay lên:
"Đây là cái chữ gì?"
Mạnh Dương ở đằng sau nâng mí mắt lên nhìn một cái, "Khánh, một loại nhạc cụ."
"À." Hai người đồng thời gật đầu, lại tiếp tục đọc.
Hai khách giang hồ trẻ tuổi cứ vậy mà ngồi xổm dưới bàn sách chuyên chú mà đọc thoại bản, còn thường thường ngẩng đầu lên hỏi một câu "Cái chữ này đọc thế nào?" Cái kia lại là cái gì?", tuy gập ghềnh, nhưng ngược lại cũng đọc đến ngon lành.
Sau lại nhìn đến một thiên chuyện xưa bắt hồ yêu có viết "Nhị đào sát tam sĩ", hai người đều khiếp sợ mười phần: Đây là cái ám khí gì? Nhìn qua hình như rất lợi hại!
Mạnh Dương nghe xong thì bật cười, vừa viết câu đối, vừa giải thích nói: "Cái đó không phải ám khí, mà là một đoạn điển cố thời Xuân Thu, chính là quyền mưu và lòng người......"
Chàng biết hai người này chưa từng đứng đắn đọc sách, nói phức tạp chỉ sợ là nghe không hiểu, hơi trầm ngâm chút rồi liền lời ít ý nhiều nói: "Rất lâu trước kia có một đế vương, dưới trướng hắn có 3 gã dũng sĩ, công lao rất lớn, đế vương kiêng kỵ mười phần. Trùng hợp có gã mưu thần cáo trạng nói 3 gã dũng sĩ kia vô lý, cũng dâng ra một kế: Do đế vương tự mình ban thưởng 2 quả đào, chỉ cho 2 vị kiêu dũng thiện chiến nhất trong 3 người bọn họ, ba người tranh luận một phen, đầu tiên là nổi lên khập khiễng, sau lại thẹn phẫn tự sát......"
Nói xong lời cuối cùng, sắc mặt của chàng đã ảm đạm mười phần, trong ánh mắt cũng hiếm thấy mà mang theo một tia oán giận.
Dũng sĩ đi theo đế vương đánh thiên hạ, không nói đến cái vô lý kia đến tột cùng có thật hay không, dù cho là thật, lại thế nào chứ? Đến cùng là còn chưa nổi lòng không phục. Nhưng gã đế vương kia lại sớm đã lòng sinh kiêng kỵ, mượn dùng miệng mưu thần mà trừ bỏ thần tử có công.
Chim bay chưa hết, lương cung đã tàng trước; thỏ khôn chưa chết, chó săn đã nấu rồi*, lòng đế vương lãnh khốc vô tình, đáng sợ lại đáng buồn kiểu gì.
*: câu này anh dương hiểu rộng và nói từ câu gốc là
phi điểu tẫn, lương cung tàng, giảo thỏ tử, tẩu cẩu phanh – câu này nghĩa là nói lợi dụng xong thì bỏ, mà trường hợp của mấy thằng vua kia còn ác hơn, chưa lợi dụng xong đã mưu đồ (còn làm thiệt luôn) trừ bỏ người ta, thiệt thấy ghét, bởi vậy mình không thích đọc cổ đại mảng cung đấu với quyền mưu nhất, chỉ từng đọc một cuốn quyền mưu khá nặng là Trọng sinh chi Ôn Uyển, còn lại chỉ chọn điền văn mỹ thực.
Chàng khóc lớn một trận vì ba gã dũng sĩ kia.
Lòng vừa loạn, bút liền không xong, dưới tay Mạnh Dương lập tức nhỏ ra 2 đốm mực, tờ câu đối này đã không thể dùng.
Chàng chợt hoàn hồn, chậm rãi nhả ra một hơi, vò nát tờ phế kia bỏ qua, một lần nữa lấy một tờ mới.
"Ngu xuẩn, thật ngu xuẩn!" Lại thấy Liêu Nhạn bỗng nhiên vỗ đùi cười ha hả lên, "Nếu đổi lại là ta, liền ăn hết luôn 3 quả đào!"
Mạnh Dương: "......"
Hình như trọng điểm không phải cái này đi?
Lại thấy sau khi Liêu Nhạn cười xong bỗng biến sắc, lạnh lùng nói: "Chỉ dăm ba câu của người đã bị châm ngòi, đã chết cũng không oan! Nếu đổi lại là ta, liền giết đi đồ mưu thần chó má gì kia rồi!"
Lúc ba gã dũng sĩ giãy dụa bên ngoài kia ấy, cái đồ mưu thần chỉ biết múa mép khua môi kia không chừng còn đi tiểu với bùn ở đâu đâu, lúc này ngược lại là tới nắm giữ quyền to sinh sát người khác.
Liền nghe Bạch Tinh sâu kín tới một câu, "Cái đồ đế vương gì kia cũng không phải thứ tốt."
Thượng lương bất chính, hạ lương oai*, không chừng chính là quân thần liên thủ làm ra một tuồng kịch đó, mưu thần nhìn ra tâm tư của đế vương kia, cho nên cố ý tìm cớ cho hắn.
*: ý nói cái xà nhà đằng trên mà không thẳng thì cái xà dưới cũng lệch.
Hừ, chó săn quan phủ, nàng căm giận mà nghĩ.
"Đúng vậy, Tinh Tinh nói rất đúng!" Liêu Nhạn dùng sức vỗ tay một cái, mặt vặn vẹo mà nói, "Giết, đều giết hết, toàn bộ đều giết hết!"
Mạnh Dương: "...... Ngược lại cũng không cần xúc động phẫn nộ thế."
Tất cả đều giết, liệu có hơi quá đáng hay không?
Nhưng mà Liêu Nhạn cũng không cảm thấy như vậy, chàng ta cho rằng mình làm rất đúng.
Vì chứng minh chính mình, Liêu Nhạn dần dần lên cơn lập tức rút đao ra, dùng sức múa may cuồng tiếu nói: "Cái đồ chó má sách sử kia không phải vốn chính là người thắng bịa đặt sao! Ai biết là thật hay giả? Giống như ngay giờ phút này ta giết Bạch Tinh, quay đầu liền có thể thả lời ra, nói nàng thèm nhỏ dãi khuôn mặt anh tuấn cùng thân thể vĩ kiện của ta đã lâu, lại ghen ghét thiên phú xuất sắc của ta...... Sau khi bị ta đánh bại nàng ôm đùi ta, đau khổ cầu xin ba ngày ba đêm, nhưng ta trước sau không dao động......"
Dù sao người đã chết, chết vô đối chứng mà.
Mạnh Dương: "......"
Công lý công đạo mà nói, cái này thật sự còn phải quá đáng hơn so với bóp méo lịch sử.
Bạch Tinh trầm mặc một lát, ngoắc ngón tay về phía Liêu Nhạn, "Rút đao đi."
Liêu Nhạn cười to ra tiếng, quả thực là cao hứng giống như đứa bé được đến kẹo thơm ngon chờ đợi đã lâu, nhanh chóng ứng chiến.
Hai người lập tức bỏ qua thoại bản, từ trong phòng khách một đường lách cách lang cang mà đánh ra bên ngoài, lại từ trên đất đánh lên nóc nhà, chỉ làm đến trời đất u ám quỷ khóc sói gào, thậm chí đạp vỡ vài mảnh ngói.
Thất đại hắc mã Liêu Nhạn mang đến kia tựa hồ đã nhìn quen trận thế một lời không hợp liền vung tay đánh nhau như vậy, phi thường trầm ổn, từ đầu đến cuối đều chậm rì rì mà nhai cỏ khô, mí mắt đều lười nâng một chút.
Nhưng mà A Thanh với A Hoa trong túp lều đã sợ muốn chết, quác quác cạc cạc mà kêu thành một đoàn, lông vũ bay loạn; A Hôi cách vách nghe thấy động tĩnh, cũng theo đó mà cố gắng nhón chân......
Một trái tim mẹ già của Mạnh Dương nhọc đến muốn nát, đi theo ra ra vào vào nhìn cả buổi, vốn định khuyên Liêu Nhạn, nói chàng ta bị thương nặng chưa lành, không phải đối thủ, cơ mà căn bản là không chen miệng vô được.
Đợi đến cuối cùng, cũng dứt khoát chẳng quản luôn.
Thôi ngài dẹp con mẹ nó đi! Thích làm gì thì làm, dù sao bạc các ngươi đều nộp ở chỗ ta rồi, cùng lắm thì tiêu tiền đổi lại.
Chỉ là tưởng tượng như vậy, lòng dạ thư sinh liền thuận rồi!
Đổi ngói, đổi ngói tốt!
Vì thế, Mạnh Dương một lần nữa bình tâm tĩnh khí mà bắt đầu viết câu đối.
Không biết lại qua bao lâu, chợt nghe bên ngoài bùm một tiếng vật nặng rớt xuống, mơ hồ có thanh âm rên rỉ cực giống Liêu Nhạn truyền đến.
Mạnh Dương thò đầu nhìn một cái, vừa lúc thấy Bạch Tinh như hùng ưng giương cánh, tay phải xách ngược đao chém ngựa, nhảy xuống từ nóc nhà, dựa thế cho một cước đá ngã lăn Liêu Nhạn mới vừa chuẩn bị bò dậy trên mặt đất, sau đó dẫm chắc trên ngực chàng ta thật mạnh.
Bùm! Cái ót Liêu Nhạn chấm đất, vốn là choáng váng chưa khỏi hẳn càng thêm một bước dậu đổ bìm leo, hay cho một trận mắt đầy sao xẹt.
Bạch Tinh trở tay múa một đường, hư hư chọc mũi đao trên cằm chàng ta, từ trên cao nhìn xuống lộ ra mỉm cười thuộc về người thắng.
"Tới đi, ôm đùi ta đau khổ cầu xin đi!"
Ngươi có thời gian ba ngày ba đêm.
Liêu Nhạn: "......" Con mẹ nó.
≈≈≈≈≈≈≈≈
Tới gần cuối năm, từng nhà đều vội vàng tiễn năm cũ đón năm mới, bắt đầu quét tước toàn diện.
Nhặt ra những món đồ cũ nát không cần kia vứt đi, chưa kịp giặt tẩy thì cũng nhanh chóng tẩy giặt sạch sẽ phơi khô rồi thu vào; còn có những cái góc xó ngày thường không làm sạch được đó, lúc này cũng đều không chỗ che giấu dưới tầm mắt sắc bén như ưng của mọi người.
Ngẫu nhiên có nam nhân trộm tàng tư tiền riêng ở bờ bờ góc góc trong phòng, vốn tưởng rằng thần không biết quỷ chẳng hay, kết quả đều bị xử lý nguyên ổ vào dịp tổng vệ sinh cuối năm.
Ngay cả giường chiếu đều bị nhấc lên quét rồi, giấu chỗ nào?
Các nữ nhân lập tức mặt mày hớn hở, vui mừng mà cho bút "Tiền của phi nghĩa bay tới" này vào công trướng*, có lời có thể thêm mấy món thịt cho bữa cơm tất niên trong nhà......
*: Sổ sách của công.
Nóc nhà với góc phòng khó tránh khỏi chiêu nhện, ngoài sân ngược lại còn thôi, nhưng mà trong phòng lại bị dân gian tặng cho một nhã hào: "Nhện chân cao".
Bởi vì nhện đan lưới vồ muỗi, lại là tượng trưng cho người giỏi tay nghề, cho nên trong phòng có nhện xem như điềm lành, chứng minh nhà này nhân đinh* thịnh vượng, không thể dễ dàng thương tổn.
*: chỉ nhiều thành viên (mà nhân đinh này thường chỉ phái nam).
Ngô quả phụ thay một bộ quần áo cũ, trên đầu bọc khăn trùm đầu, trên mặt cũng bao lấy vải ướt: Như vậy có thể phòng ngừa bị tro bụi sặc đến.
Trên tất cả đệm chăn và gia cụ đều được phủ vải dầu trước, như vậy thì đợi chút nữa khi quét nhà sẽ liền không bị làm dơ.
Nàng ấy lấy cái chổi trói lại với một cây gậy trúc dài, cẩn thận mà tránh đi con nhện nơi góc tường, quét hết tất cả những tro bụi đã tích góp một năm kia đi.
Sau khi làm xong hết thảy những thứ này, lúc này nàng ấy mới kéo vải dầu phủ trên đệm ra, nhanh nhẹn mà xách vào trong sân đổ đi, lại ôm chăn ra phơi.
"Càng là trời lạnh, càng cần phải phơi đệm chăn, còn có những xiêm y không thường xuyên mặc kia, cũng phải lấy ra phơi một chút trừ bỏ hơi mốc, cũng không chiêu mọt......"
Nàng ấy vừa đập phủi, vừa lải nhải nói.
Khang tam gia lúng túng ngồi trong sân phơi nắng, năm lần bảy lượt đề nghị hỗ trợ đều bị quyết đoán từ chối, lúc này nghe xong lời này, cũng chỉ đành ậm ừ hai tiếng.
Một nam nhân trung lão niên độc thân sinh hoạt, còn là kẻ tàn phế, có thể chú ý cỡ nào?
Nói trở lại, như thế nào lại biến thành thế này nhỉ?
Hắn hơi hiện mờ mịt nghĩ.
Cỡ chừng nửa canh giờ trước, hắn vẫn như thường lui tới mà dậy sớm rèn luyện, kết quả mới ăn cơm sáng liền nghe thấy có người gõ cửa, đi qua vừa mở ra! Này đây liền khó lường rồi!
Ngô quả phụ trực tiếp chui vào từ kẹt cửa!
Khang tam gia quả thực phải bị hù chết: ##, bọn họ trai đơn gái chiếc.....
Ngô quả phụ lại như là đặc biệt thích xem bộ dáng quẫn bách của hắn, cười tủm tỉm thưởng thức trong chốc lát mới cười lớn mà mở rộng cổng lớn ra, "Sắp ăn tết, ta tới dọn dẹp nhà ở giúp ngươi một phen."
Khang tam gia nào chịu chứ!
Nhưng Ngô quả phụ lại là một người quật cường, chết sống không đi, chỉ nói hắn lại dài dòng nữa, chính nàng liền gọi người.
Khang tam gia nào còn có cách chứ?
Nói cũng lạ, rõ ràng khi đối mặt với mãnh thú hung tàn nhất ấy, hắn cũng chưa từng sợ hãi một phần, nhưng cố tình đối đầu với tiểu nữ nhân này ấy, liền bó tay không có cách nào hết.
Thật là làm người ta buồn rầu.
Nhưng hắn rốt cuộc là một đại nam nhân, còn là một đại nam nhân rất có lòng trách nhiệm, ngồi một lát liền không ngồi được, mạnh mẽ đứng dậy, cùng nhau phơi chăn với Ngô quả phụ.
Chăn mùa đông vừa nặng lại dày, một nữ nhân một tay căn bản là không treo nổi, Khang tam gia lót quải trượng dưới nách, cứ vậy mà nhẹ nhẹ nhàng nhàng xách lên, treo chúng nó trên dây phơi cao cao.
Ngô quả phụ cũng không bởi vì hắn một chân bất tiện mà liền đảm nhiệm nhiều việc, ngược lại là tín nhiệm mười phần mà nhìn hắn bận bịu, cuối cùng, còn cười tủm tỉm tới một câu, "Ai da, nhà này có một nam nhân chính là không giống nhau."
Khang tam gia vùi đầu làm việc, cũng không lên tiếng, nhưng Ngô quả phụ cứ cảm thấy động tác hắn càng nhanh nhẹn hơn.
Ánh nắng rất tốt, đón sắc tuyết, phơi ở trong sân trắng xóa một mảnh.
Chăn bông vốn mang chút cứng đờ trong lạnh như băng nở ra dưới ánh mặt trời, chậm rãi giãn thân hình ra, rốt cuộc dần dần trở nên mềm mại, ấm áp.
Phù, ta lại sống lại rồi! Nó tuyên cáo với thế giới.
Ngô quả phụ nhanh nhẹn mà vỗ đánh vài cái, có hạt bụi rất nhỏ bay lên trời, quay cuồng bơi lội trong cột sáng lộng lẫy.
Chăn bông bị ép bẹp một lần nữa trở nên xõa tung, giống như đám mây mới ngắt lấy từ trên bầu trời vậy, vầng sáng mông lung cho chúng nó thêm ba phần ôn nhu này.
Chỗ mà tay vuốt ve qua đều sẽ trở nên ôn nhu, tràn ngập tình cảm, phảng phất như buổi tối đắp lên cũng phá lệ ấm áp vậy đó.
Chỉ cần không nổi gió, mặt trời mùa đông chiếu lên người liền rất ấm áp, Ngô quả phụ bận bịu một hồi, trán thế mà cũng tinh tinh mịn mịn mà thấm một tầng mồ hôi, khuôn mặt cũng bởi vì nhiệt huyết lên mà trở nên đỏ bừng, giống như quả táo lớn phơi đủ ánh mặt trời mùa thu.
Khang tam gia nhìn trộm không chỉ liếc nhìn một lần.
Ngắm tóc nàng, ngắm tay nàng, ngắm nàng được ánh nắng màu đỏ cam bao lấy, hiện ra một vòng nạm viền lông xù xù......
Thình thịch, thình thịch, hắn có thể nghe thấy tiếng trái tim mình nhảy lên.
Thật là kỳ quái, rõ ràng không có uống rượu, hắn lại như là bị ánh nắng này huân say vậy đó.
Ngô quả phụ vén tay áo, "Áo choàng lớn của ngươi đâu, cũng nên hủy đi ra ngoài tẩy giặt!"
Nói rồi, liền muốn vào nhà đi lấy.
Cũng không biết như thế nào, Khang tam gia mới nãy còn ra vẻ trấn định lại đột nhiên luống cuống lên, vội vàng đứng dậy ngăn trở, "Không, không cần, cái đó tự ta lấy......"
Nhưng mà Ngô quả phụ nào sẽ là người dễ dàng nghe người ta khuyên?
Không đợi Khang tam gia miệng lưỡi vụng về nói xong, nàng ấy cũng đã ôm vài món xiêm y ra.
Còn chưa đi tới cửa đâu, liền nghe một vang xoạch nhỏ, từ trong một chiếc áo bông trong đó rớt ra một cái tráp thon dài.
Sau khi tráp rơi xuống đất bên trong đó liền lăn ra một thứ, Ngô quả phụ theo bản năng cúi đầu nhìn một cái:
Ai da, là một cây trâm con bướm.
Lại nhìn tiếp, hình như có chút quen mắt à.
Khang tam gia đang đuổi sang bên này đứng lại, trên khuôn mặt tràn đầy râu ria dần dần nảy lên một mảnh huyết sắc. Hắn cứng đờ tại chỗ, miệng mở lại khép, hai tay vô thố mà nhéo, thế mà không dám động.
Ngô quả phụ sửng sốt hồi lâu, qua một hồi lâu mới chậm rãi ngồi xổm xuống, cẩn thận mà nhặt cây trâm kia lên.
Nếu nhìn kỹ ấy, sẽ phát hiện tay nàng ấy còn có hơi hơi run đó.
"Cái này?" Nàng chậm rãi nhìn qua, khóe miệng hơi hơi co giật, tựa bi tựa hỉ, trong đôi mắt xinh đẹp dần dần nổi lên một chút ánh nước.
Đôi bàn tay thô ráp của Khang tam gia dùng sức xoa xoa, phảng phất như vậy là có thể hơi giảm bớt xấu hổ khôn kể một chút.
Trên chóp mũi hắn nhanh chóng đổ ra một chút mồ hôi, hai cánh môi gian nan mà mấp máy, lắp bắp nói: "Kia, khụ, ngày ấy ta thấy ngươi ngắm hồi lâu, ước chừng, ước chừng là thích đi......"
Trong cả đời này hắn chưa từng làm cùng một chuyện như này, chỉ cảm thấy máu cả người đều như sôi trào lên, sau đó điên cuồng dũng mãnh đổ vào trong đầu, làm hắn không biết nên nói tiếp thế nào.
Lại là còn phải gian nan hơn cả cuộc đấu sinh tử!
Nhưng mà Ngô quả phụ đã nghe hiểu.
Nàng dùng sức gật đầu, vứt ra mấy giọt nước trong suốt từ trong khóe mắt, sáng đến như là thủy tinh.
Thích a, thế nào lại không thích? Không còn thứ gì càng đáng giá được thích hơn thứ này!
"Đây, đây thật đúng là......" Tâm nguyện nhiều năm đột nhiên thành sự thật, nàng quả thực là vui mừng đến choáng đầu, theo bản năng đưa hai tay lau rồi lại lau lên người, "Ngươi, ngươi cài lên thay ta."
Khang tam gia vốn định nói hắn không biết, nhưng vừa đối mặt với đôi mắt e lệ ngượng ngùng lại tràn ngập chờ mong kia của Ngô quả phụ ấy, tất cả lời cự tuyệt, đều liền trừ khử thành vô hình.
Hắn chống quải trượng đi lên phía trước, nhận lấy trâm con bướm, cẩn thận mà ước lượng trên búi tóc đen nhánh của đối phương.
Đẹp ghê, hắn nghĩ, cũng nên tìm được một chỗ mà cắm đi?
Nghĩ như vậy, hắn so tới so lui, cảm thấy chỗ đỉnh chóp chính giữa là dễ thấy nhất, vì thế......
Trên nét mặt thấp thỏm lại chờ mong của Khang tam gia, Ngô quả phụ phì cười ra tiếng.
Nàng giơ tay sờ sờ vị trí, bỗng nhiên cười đến ngửa tới ngửa lui, đôi bàn tay trắng như phấn dừng ở trên người Khang tam gia.
"Ngươi thật là đồ ngốc! Nào có ai cắm ngay giữa đầu người ta chứ?"
Nàng cười đến cong eo, ánh nước trong đôi mắt giống như nước mùa xuân mang sóng, cực kỳ xinh đẹp.
Khang tam gia cũng cười ngây ngô theo một hồi, thành thật nói: "Ta xác thật không hiểu cái này lắm."
Ngô quả phụ cười đủ rồi, chính mình lại lần nữa đổi vị trí, dùng tay lưu luyến mà sờ rất nhiều lần, lúc này mới e thẹn hỏi: "Đẹp không?"
Khang tam gia cười ha hả gật đầu, "Đẹp."
"Phi." Ngô quả phụ nhẹ phi một tiếng, nhỏ giọng nói, "Đồ chính ngươi mua, tất nhiên nói đẹp."
Khang tam gia gãi gãi đầu, lại cẩn thận đánh giá một hồi, gật đầu thật mạnh, "Người cũng đẹp."
Ngô quả phụ lại nhẹ nhàng đấm hắn một cái, từng chút một rũ tay xuống, đi câu ngón tay hắn.
Khang tam gia trước hết là giật hai cái theo bản năng, nhưng lập tức...... liền bất động.
Khá tốt, hắn nghĩ.
Tác giả có lời muốn nói:Nhạn Nhạn: Vai hề lại là chính ta?
Khang tam gia: Xem cắm trâm đại pháp kiểu đỉnh đầu của ta! Ta chọc!