Edit: Simi
Thời điểm Quý Nhượng mới kết thúc tôi luyện tại cấp cơ sở và được điều tới cục, cục trưởng cố ý trở về gấp để tận mắt gặp mặt ngôi sao sáng của giới cảnh sát trong tin đồn này, lúc cầm trên tay hồ sơ về Quý Nhượng, nhìn thấy cột tình trạng hôn nhân, ông kinh ngạc hỏi đội trưởng đội điều tra: “Kết hôn rồi?”
“Đúng vậy, tên nhóc này mới hai mươi hai tuổi đã kết hôn rồi, khi đó cậu ta vẫn đang học ở trường cảnh sát chưa tốt nghiệp nữa.”
Trong giây phút đó, cục trưởng không biết phải tỏ ra thế nào, một lát sau mới đánh giá một câu: “Có tiền đồ lắm.”
Cảnh sát là chức nghiệp nguy hiểm, công tác lại bận rộn, về phương diện cá nhân thường sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Có nhiều cảnh sát chần chừ gần ba mươi, bốn mươi tuổi vẫn chưa kết hôn, trong cục thế hệ cảnh sát đi trước còn chưa lấy được vợ, vậy mà tên nhóc này lại đi trước bọn họ một bước.
Dù sao thì lúc còn ở trường cảnh sát, anh đã được mọi người chú ý tới, Quý Nhượng còn chưa đến cục báo cáo thì tin tức anh kết hôn đã truyền đi khắp đại đội cảnh sát, trở thành “cái đích để mọi người đả kích”, đón nhận biết bao thể loại hâm mộ lẫn ghen ghét.
Đến ngày Quý Nhượng vào đội, mọi người vừa nhìn thấy anh thì chua xót trong lòng.
Thảo nào người ta có thể lấy được vợ khi tuổi còn trẻ như vậy, dáng vẻ này đẹp trai quá mức rồi.
Nhưng làm cảnh sát, có đẹp trai hay không cũng không quan trọng, giá trị nhan sắc càng cao, người ta sẽ chỉ chú ý tới tướng mạo, nghi ngờ năng lực của mình. Về điểm này thì mọi người đều đồng tình với nhau.
Có rất nhiều lời đồn đãi về Quý Nhượng, khó tránh khỏi có một số đồng nghiệp bất mãn, bọn họ lén nghị luận sao anh không gia nhập vào giới giải trí đi, vào giới cảnh sát tranh chấp vị trí ngôi sao sáng làm gì.
Hơn nữa tính cách của Quý Nhượng không tốt lắm, tuy đã cọ xát một năm nhưng nhuệ khí trời sinh đã thấm vào trong xương cốt, không thể nào thay đổi được, vừa phát hiện địch ý của đồng nghiệp, anh cũng chẳng tỏ ra hòa hợp với bọn họ làm gì.
Trong lúc làm việc sẽ xảy ra chút mâu thuẫn nhỏ, Quý Nhượng bị ép phải viết bản kiểm điểm nhiều lần, viên cảnh sát dẫn dắt anh thường nhận định mấy người trẻ tuổi hay liều lĩnh, cũng thật lòng yêu thích cậu đồ đệ Quý Nhượng này, vì vậy ông ân cần dạy bảo và nhắc nhở anh, so với cạnh tranh thắng thua bằng lời nói và khí thế, không bằng cứ lấy thực lực ra để chứng minh.
Thế là Quý Nhượng một phát bay lên trời.
Anh năng nổ tham gia vào nhiều vụ án khác nhau, phần lớn đều là các vụ án nghiêm trọng, biểu hiện của anh vô cùng xuất sắc, năng lực cá nhân lại xuất chúng, lần thi nào cũng đều đứng nhất, mấy đồng nghiệp trước kia nhìn anh ngứa mắt cũng phải ngậm miệng lại.
Đến nay, Quý Nhượng đã trở thành lực lượng nòng cốt của cục cảnh sát, những sai phạm bình thường chỉ cần viết kiểm điểm là được, miễn sao không phạm vào quy tắc lệch lạc thì trong cục cũng chỉ mắng anh hai ba câu rồi thôi.
Cuối năm, trong cục phá được vụ án cướp liên hoàn được chú ý cao độ trong thời gian qua nên tổ chức liên hoan. Vì vụ án này mà cả đội đã phải tăng ca hơn nửa tháng, tất cả mọi người thả lỏng ăn uống, tửu lượng của Quý Nhượng không cao, vừa uống hai ly đã ngất xỉu.
Lúc Thích Ánh gọi điện cho anh là do cộng sự của anh nghe máy.
Vừa nhìn thấy tên người gọi tới là “Bảo bối”, cậu ta vui vẻ, xuỵt xuỵt ra hiệu cho mọi người im lặng, sau đó say xỉn nhấn nút nghe, tùy tiện gọi: “Chị dâu.”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trong trẻo: “Chào anh, tôi muốn tìm Quý Nhượng.”
“A Nhượng uống say rồi, đúng lúc chị tới đón anh ấy đi, tụi em đang ở Hải Đình nè.”
Đầu dây bên kia đồng ý, sau khi cúp mắt, cộng sự hưng phấn hô to: “Chúng ta sắp được gặp vợ Quý Nhượng rồi!”
Ngày thường Quý Nhượng bảo vệ vợ như kho báu, mọi người làm việc cùng nhau một năm trời mà chưa từng gặp mặt Thích Ánh bao giờ.
Bởi vậy cả đám tò mò sắp chết rồi.
Rốt cuộc là cô gái thế nào mới xứng với người đảm nhận phần nhan sắc của giới cảnh sát chứ?
Rất nhanh Thích Ánh đã lái xe tới. Cô mới thi lấy bằng lái vào năm ngoái, có tài xế Quý Nhượng ở đây, bình thường không có gì làm, anh sẽ dẫn cô ra ngoài tập lái xe, kỹ thuật vừa đủ để qua cửa.
Dựa theo số phòng đã được thông báo trước đó, Thích Ánh vừa đẩy cửa vào đã bị mùi thuốc lá và rượu bia xộc lên mũi, trước những cặp mắt tò mò, cô nhẹ nhàng mỉm cười, “Chào mọi người, tôi tới đón Quý Nhượng ạ.”
Cười đã ngọt ngào, giọng nói càng ngọt ngào hơn, mái tóc cô cột cao thành đuôi ngựa, mặc áo thun trắng phối với quần yếm xanh, dáng vẻ sáng rực, đã vậy còn đáng yêu xinh đẹp, y như tiểu tiên nữ làm bằng kẹo dây tây vậy.
Trong phòng bao, mấy đồng chí cảnh sát vội càng dập tắt điếu thuốc trên tay.
Bầu không khí ngột ngạt mùi thuốc lá thế là quá độc hại với cô gái nhỏ!
Cộng sự của Quý Nhượng đứng dậy, cười ha hả hỏi: “Chị là người nhà của Quý Nhượng phải không?”
Cô gái nhỏ gật đầu.
Cộng sự chỉ cô qua sô pha bên kia: “Anh ấy nằm ở bên kia kìa, tửu lượng kém quá.”
Thích Ánh đi tới, mấy cặp mắt trong phòng bao liền di chuyển theo. Mọi người nhìn cô gái nhỏ ngồi xuống bên sô pha, lấy tờ khăn giấy ướt trong túi ra, lau mặt cho Quý Nhượng.
Quý Nhượng hé mắt, hàm hồ gọi: “Bảo bối?”
Thích Ánh sờ trán anh, “Ừ. Anh đứng lên được không? Tụi mình về nhà.”
Anh duỗi tay, chơi xấu kéo cô gái nhỏ vào lòng: “Anh chóng mặt quá, nằm với anh chút đi.”
Mọi người trong phòng nhìn anh giở trò lưu manh.
Thích Ánh xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Tụi mình về nhà rồi nằm, anh mau đứng lên đi.”
Rượu trắng nóng rực trong người, anh có hơi khó chịu, hướng mặt về phía cô gái nhỏ, mắt vẫn còn nhắm chặt, vẫn tiếp tục ăn vạ thúc giục cô: “Vậy hôn anh một cái đi, anh đứng lên ngay.”
Khắp phòng im bặt không tiếng động.
Không ngờ cái cậu đẹp trai ngày thường vừa lạnh lùng vừa hung dữ này lại có một mặt không biết xấu hổ như vậy.
Cộng sự đứng gần đó không nhìn nổi nữa rồi.
Không ngờ cô gái nhỏ thật sự cúi đầu, mổ lên khóe môi của anh một cái.
Giọng dỗ dành: “Được rồi, anh đã hứa thì phải giữ lời đó, mau đứng lên nào.”
Quý Nhượng đã say đến mức bất tỉnh nhân sự quả thật ngồi dậy.
Thích Ánh đỡ cánh tay của anh, sau đó tạm biệt mấy viên cảnh sát trong phòng bao đang ngẩn người nhìn theo: “Tôi chở anh ấy về trước, hẹn gặp lại mọi người sau.”
“Gặp lại sau, chị dâu!”
“Được được, hẹn gặp ở dịp khác.”
“Em dâu trên đường về nhớ cẩn thận, có chuyện gì cứ gọi điện nhé.”
Mãi cho đến khi cả hai ra khỏi phòng.
Cuối cùng cũng có người không kiềm được tò mò hỏi: “Vợ của A Nhượng trưởng thành chưa vậy?”
Cộng sự của Quý Nhượng liếc cậu ta: “Cậu nói nhảm gì vậy, chưa trưởng thành sao có thể kết hôn được?”
Chỉ là nhìn cô có vẻ còn trẻ quá!
Cái tên cầm thú Quý Nhượng này!
Hôm sau, đầu Quý Nhượng như muốn nứt ra sau một đêm dài say rượu, anh uống canh giải rượu mà Thích Ánh chuẩn bị cho mình rồi mang theo cơn chóng mặt đi làm.
Vừa đi vào cục, tất cả mọi người đều nhướng mày cười cười.
Cộng sự hớn hở: “Nhượng ca, công nhận anh có diễm phúc ghê, chị dâu đẹp dễ sợ luôn á.”
Quý Nhượng: “???”
Anh hoàn toàn chẳng nhớ gì về ngày hôm qua, còn tưởng là cộng sự đưa mình về. Cộng sự thăm dò sắc mặt của anh, còn kéo dài “à” một tiếng, “Anh quên rồi hả?”
Quý Nhượng không nói gì.
Cộng sự: “Vậy nhất định anh cũng quên mất chuyện anh hôn chị dâu trước mặt mọi người rồi.”
Quý Nhượng: “???”
Mấy tên độc thân trong cục cảnh sát đã ghen ghét với anh suốt một năm trời, khó khăn lắm với có được một cơ hội trời cho thế này, đương nhiên phải tìm cách lấy lại tôn nghiêm của đám chó độc thân chứ.
Cộng sự: “Anh còn nằm trên ghế làm nũng, đòi chị dâu phải hôn mới chịu đứng dậy nữa.”
Quý Nhượng: “???”
Đám đồng nghiệp phía sau đồng thanh: “Đúng, đúng, đúng, quả là không tận mắt thấy thì không tin nổi mà.”
Đội trưởng của đại đội cầm ly nước ấm đi vào, nhìn thấy Quý Nhượng, ông ấy còn vỗ vai anh, dặn dò sâu xa: “A Nhượng à, thanh niên trai tráng phải chú ý tới từng trường hợp nữa nhé.”
Quý Nhượng: “…”
Anh không còn mặt mũi để sống tiếp nữa rồi.