Kiều An Hạ nằm trên lòng ngực trần của anh sau một cuộc làm tình kịch liệt sau những tháng ngày chiến tranh.
Sau khi biết được một mảng ký ức, đan xen nhiều sự kiện, cô không muốn Mạc Thiên biết được cô từng bị mắc kẹt trong tầng hầm đó, bởi vì có lẽ lúc đó cô cũng ở gần Mạc Thiên, nhưng cô lại không cứu anh.
“An Hạ, hứa với anh, được không?” - Mạc Thiên ôm cô vào lòng, giọng nói ôn nhu.
“Chuyện gì?”
“Quên chuyện quá khứ đi, chúng ta bắt đầu lại từ đâu. Cố Dực anh sẽ để hắn về An Sinh làm việc, anh chỉ cần em.”
Kiều An Hạ đau lòng, nhưng cô lúc này chỉ có thể nghĩ đến việc Cố Dực có thể quay về công ty.
Gục trong lòng anh, Kiều An Hạ gật đầu.
Ngày hôm sau, Cố Dực thật sự quay lại công ty, mọi người đều vui vẻ đến chúc mừng.
Đợi mọi người đi rồi, Cố Dực mới đi về phía Kiều An Hạ nói: “Kiều An Hạ, có phải cô và Mạc Thiên lại thỏa thuận điều gì đó để hắn thả tôi ra phải không?”
Tên này cái gì cũng nhìn ra, Kiều An Hạ mím môi ra vẻ thoải mái: “Không có.”
Cố Dực lạnh giọng: “Tôi nhìn thấy được, hắn muốn cái gì? Muốn cô ở lại bên cạnh hắn? Đừng đồng ý.”
Kiều An Hạ chỉ lắc đầu.
“Kiều An Hạ, tôi đưa cô bỏ đi được không?”
Kiều An Hạ sợ hết hồn: “Anh nói cái gì vậy?”
“Tôi nói thật.” - Cố Dực nói: “Hiện tại An Sinh bị SHI và Mạc Thiên chi phối. Tôi bằng không rời khỏi Hải thành, chúng ta đi nước ngoài. Cô học thiết kế, tôi học quản lý. Mấy năm nay tôi kiếm cũng không ít tiền, có thể lo cho chúng ta được.”
Kiều An Hạ kinh hãi nhìn Cố Dực: “Anh điên rồi, tôi sẽ không đi.”
“Kiều An Hạ.” - Cố Dực thở dài: “Thiếu anh ta, cô không thể sống được sao?”
Kiều An Hạ cười khổ: “Ừ, đúng vậy.”
“Đồ ngốc.” - Cố Dực tức giận: “Hắn ta với cô không phải là yêu, mà là chiếm hữu.”
“Tôi biết mình đang làm gì.” - Kiều An Hạ nói xong không để ý đến Cố Dực nữa.
Cố Dực đành bỏ đi trong tức giận.
Chờ anh ta đi, Kiều An Hạ mới thả xuống căng thẳng, cô muốn rời xa Mạc Thiên, nhưng tuyệt đối không thể cùng Cố Dực ở một chỗ.
Cuối tuần, Mạc Thiên nói muốn đưa cô đi dạo phố, lâu rồi hai người không ra ngoài hẹn hò.
Mạc Thiên đưa cô đi tới khu trò chơi, dắt cô đi ăn kem, gắp thú tặng cô như các cặp tình nhân.
Đã rất lâu rồi, Mạc Thiên không nhìn thấy nụ cười vui vẻ như vậy trên môi cô.
Hai người đang đợi mua trà sữa, Mạc Thiên nhận một cuộc điện thoại, liền đi ra ngoài nhận cuộc gọi, Kiều An Hạ tiếp tục đợi nhân viên pha chế.
Phía sau nghe được giọng nói vang lên: “Kiều tiểu thư, thật trùng hợp.”
“Ờ.” - Kiều An Hạ nhàn nhạt trả lời.
Giọng điệu lạnh nhạt của Kiều An Hạ chọc tức Lục Vi, nhớ đến lần đó ở bữa tiệc liền khó chịu.
“Kiều tiểu thư, thái độ của cô sao vậy?”
Kiều An Hạ nhíu mày: “Tôi làm sao?”
Lục Vi tỏ ra muốn khóc: “Tôi đã chào hỏi cô một câu, cô xem thái độ của cô đi.”
Ha… nữ hoàng phim truyền hình lại tới đây.
Kiều An Hạ bật cười: “Cô luôn thích đóng kịch nhỉ.”
Lục Vi sắc mặt tái nhợt: “Cô nói cái gì?” - sau đó liền ngã xuống đất.
Lúc này, Mạc Thiên đã quay về, liếc nhìn thấy liền nhìn Kiều An Hạ: “Sao vậy?”
Lục Vi ra sức giải thích: “Là em không tốt, em vô ý ngã xuống, không liên quan đến cô ấy.”
Cô ta càng nói đang tự cho mình là kẻ yếu, Kiều An Hạ tức giận bật cười: “Cảm ơn Lâm tiểu thư không thích, nhưng tôi không cần.”
Nói xong, cô đi tới đá Lục Vi một cái, lúc này mới chính xác là cô đã đánh người.
Cú đá kia không nhẹ, Lục Vi bị đá, nhất thời choáng váng không kịp phản ứng.
Kiều An Hạ đá xong lại nói: “Tôi vừa mới đánh cô đó, có bản lĩnh cứ đi kiện.”
Nói xong cô trực tiếp rời đi.
Lục Vi lúc này mới nhớ tới khóc, nước mắt đầm đìa rơi xuống: “Mạc Thiên, Kiều tiểu thư chắc chắn là quá tức giận, anh đừng giận cô ấy.”
Mạc Thiên bình tĩnh nhìn Lục Vi rồi bấm số điện thoại: “Bảo tài xế đến đưa Lục tiểu thư về nhà.”
Nói xong, anh cầm ly trà sữa, quay người đuổi theo Kiều An Hạ.
Lục Vi nhìn thấy bóng lưng Mạc Thiên, gần như tức giận muốn chết.
Ngay cả khi cô ta công khai đánh cô, Mạc Thiên vẫn ra sức bảo vệ cho người phụ nữ chết tiệt Kiều An Hạ.
Mạc Thiên chạy ra ngoài đã nhìn thấy Kiều An Hạ đứng bên ngoài.
Anh đi tới, mang trà sữa đưa về phía gương mặt tràn ngập tức giận.
“Sao? Đến đây giúp ân nhân của anh báo thù à?”
Mạc Thiên nhíu mày, kéo cô lại ôm vào lòng: “Em không bị thương chứ?”
Kiều An Hạ kinh ngạc, cô nghĩ anh sẽ đến để trách cô, không ngờ lại hỏi cô có bị thương không?
Trong lòng vừa ấm áp lại vừa bực bội, cô lắc đầu: “Người bị thương hẳn là ân nhân của anh.”
“Miệng lưỡi sắc bén.” - Mạc Thiên có chút giận: “Em xem anh là đồ ngốc sao, chút mánh khóe đó cũng không nhìn ra.”
Kiều An Hạ bĩu môi: “Còn tưởng anh bị trà xanh u mê không nhận ra.”
“Sẽ không.”
Đây là lời anh nói, nhưng cả anh và cô đều biết, khoảng cách giữa cô và anh chính là một trà xanh họ Lục.
“Tuần sau chúng ta đi du lịch nhé, phía nam Hải Thành mới xây một cái khu du lịch, anh đưa em đến đó thả diều.”.
Thả diều…
Kiều An Hạ cười khổ, con diều của cô đã bay mất rồi.
“Tôi không muốn thả diều.”
“Vậy chúng ta cùng đi chơi.” - nói xong liền bồi thêm một câu: “Em không được từ chối.”
“Ừm.” - Kiều An Hạ đành gật đầu.
Lục Vi ở phía xa nghe hết câu chuyện của bọn họ, Mạc Thiên hiện tại đã không còn muốn gánh cái ơn trên vai nữa, quẳng cho cô một công ty thiết kế liền xong, nếu cô còn không ra tay, chỉ e anh ra sẽ nhanh chóng cưới Kiều An Hạ vào cửa, không… vậy cô ta phải làm sao bây giờ.
Suy nghĩ một lúc, Lục Vi vội lôi điện thoại ra, gọi cho số điện thoại của Sở Mộ Thành…
Cuối tuần sau, Mạc Thiên đưa Kiều An Hạ đi du lịch như dự định.
Căn phòng được đặt sẵn, khi Kiều An Hạ bước vào hoàn toàn sửng sốt, tất cả tất cả bài trí đều là kiểu dáng cô thích.
Người phục vụ liên nói: “Mạc tổng tự mình bài trí vì tiểu thư.”
Người phục vụ vừa nói vừa ghen tị, như thể cô là người may mắn nhất trên đời.
Kiều An Hạ cũng cảm thấy mình thật tốt số, nếu như bỏ qua những muộn phiền trong lòng.
Đang suy nghĩ, Mạc Thiên từ bên ngoài đi vào ôm lấy cô từ phía sau: “Thích không?”
“Ừm.” - Kiều An Hạ gật đầu.
Mạc Thiên vui vẻ nắm tay cô đi ra ngoài: “Chúng ta cùng đi bơi.”
Vừa đến bể bơi Kiều An Hạ còn chưa kịp nhìn quang cảnh đã nghe giọng của Lương Ân: “Thật trùng hợp, chị dâu sao lại đến đây.”
Mạc Thiên nheo mắt lại: “Thật sự là trùng hợp sao?”
Lương Ân ôm bụng cười: “Thật ra là tôi cố ý đến đây.” - Nói xong nháy mắt với Kiều An Hạ: “Tôi nhớ đồ ăn của chị dâu.”
“Không rảnh.” - Mạc Thiên dứt khoát mang hy vọng của hắn dập tắt.
Lương Ân lập tức gào lên: “Đại ca, tim ta tan nát.”
Sau khi Lương Ân dùng đủ mọi trò phá đám, Kiều An Hạ buổi tối cũng được Mạc Thiên mượn bếp nhà hàng để nấu một bữa cơm cho hắn.
Lương Ân nhìn thấy đồ ăn rất vui vẻ, vừa ăn vừa nói: “Chị dâu, em thật sự là ngưỡng mộ chị dâu. Tay nghề nấu ăn quá tuyệt vời, đã vậy còn có thể kéo đại ca vào bếp cùng.”
Hắn còn chưa nói xong, Mạc Thiên đã nhét một cái chân gà vào miệng hắn: “Có ăn cũng không ngăn được miệng của cậu.”
Kiều An Hạ bật cười khi nhìn thấy hai người họ cãi nhau, cô không có nhiều bạn nên thật ghen tị với tình anh em của bọn họ.
Kiều An Hạ gắp một miếng thịt cá đưa lên miệng, vừa định mở miệng thì bụng đã quặn lên.
Cô vội đặt đũa xuống, uống ngụm nước để trôi đi cảm giác khó chịu.
Mạc Thiên thấy vậy vội hỏi: “Sao vậy, sắc mặt em không tốt.”
Kiều An Hạ lắc đầu: “Có lẽ hôm qua ăn no quá khó tiêu, không sao đâu.”
Lương Ân lại nói vào: “Chị dâu, hay là gọi bác sĩ.”
“Tôi thật sự không có việc gì, hai người từ từ ăn, tôi đi nghỉ ngơi một chút.”
Nói xong, Kiều An Hạ liền đi về phòng.
Nằm trên giường, cô ngơ ngác nhìn lên trần nhà, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Khi Mạc Thiên đi vào đã thấy Kiều An Hạ đang ngủ trên giường, anh đặt tay lên trán cô, không thấy sốt, thở phào nhẹ nhõm.
Lấy chăn đắp lên cho cô, sau đó mới nằm xuống bên cạnh cô. Đã lâu rồi, anh mới có thể cảm nhận được mình có được cô khi cô đang ngủ bên cạnh.
Bởi vì chỉ cần cô tỉnh lại, trong cô sẽ ngập tràn cảm giác xa cách với anh.
Tuy cô đã đồng ý sẽ làm lại, nhưng anh luôn cảm giác cô và anh không còn như trước được nữa.
Mạc Thiên thở dài, cúi đầu hôn lên trán cô.
Ngủ một giấc đến tối, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa của Lương Ân: “Đại ca, chị dâu, bên ngoài có pháo hoa, chúng ta cùng đi xem đi.”
Kiều An Hạ ngủ một giấc dài, lúc tỉnh lại có chút mơ màng, Mạc Thiên mỉm cười hỏi: “Em có muốn đi xem pháo hoa không?”
Lương Ân từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Kiều An Hạ có vẻ không muốn đi liền nói: “Hai người đều ở phòng ngủ cả ngày, cùng tôi ra ngoài chơi một lúc đi.”
Câu này có quá nhiều ý tứ, trước khi hắn ta nói ra điều gì đó gây sốc, Kiều An Hạ không còn cách nào khác ngoài việc gật đầu đồng ý.
Ba người ăn nhẹ một chút, sau đó bắt đầu đi.
Khi mọi người tập trung ở nơi bắn pháo hoa, lúc này đã sắp bắt đầu đến thời gian, để tăng thêm hiệu ứng cho hiện trường, nhân viên ban tổ chức đã tắt hết đèn.
Cảnh tưởng trước mắt đột nhiên tối sầm lại, Kiều An Hạ nhất thời kinh ngạc, xung quanh trống vắng có tiếng gió thổi lên nhánh cây xào xạc trong không khí, trái tim cô chợt trở nên căng thẳng.
Căn phòng tối, đứa trẻ đang khóc.
Cô cau mày, bước đi bắt đầu run rẩy, có một người đàn ông đi ngang qua, có lẽ là do không nhìn thấy, đồ trên tay đột nhiên đập vào đầu Kiều An Hạ.
Với một tiếng nổ lớn, một hình ảnh hiện ra trong đầu cô như một thướt phim.
Một cô bé kéo cô chạy về phía trước, trong khi phía sau có một người đàn ông đeo mặt nạ liều mạng đuổi theo bọn họ.
Đến một góc, cô bé kéo cô trốn vào một góc và trốn trong đống đổ nát gần đó.
“Suỵt…” - cô bé đưa tay lên và nói với cô.
Cô che miệng lại không dám mở miệng.
Sau đó là tiếng bước chân kèm theo thanh âm hung hãn: “Hai con chuột con, chạy trốn ở đâu? Là ta đối với các ngươi quá tốt nên dám có cái gan chạy trốn. Mau ra đây, ta đếm đến ba nếu đi ra ta sẽ tha thứ, còn để ta bắt được sẽ đánh chết các ngươi.”
Hai đứa trẻ đều run lẩy bẩy, cũng biết hắn ta đang lừa bọn họ. Thật vất vả mới có thể trốn được, sao có thể đi ra.
Hắn ta đứng ở đó thật lâu, không thấy động tĩnh gì, liền hét lên “mẹ nó” sau đó lại tiến về phía trước.
Hai người thở phào nhẹ nhõm, vừa định bước ra thì thấy một cô bé đi phía sau, nhìn họ với ánh mắt rực lửa.
Hai người vội vàng lắc đầu ra hiệu cho cô bé kia đừng kêu lên, nhưng đột nhiên cô bé kia hét lên: “Bọn chúng ở đây.”
Người đeo mặt nạ ngay lập tức quay lại, hai cô bé vội vàng bỏ chạy nhưng đã muộn.
Ngay lúc bị bắt, cô nhìn thấy người đàn ông đeo mặt nạ đang đưa kẹo mút cho cô bé kia.
Uyển Ân.
Trong đầu Kiều An Hạ quay cuồng cái tên này.
Nghĩ tới cái tên này, hai mắt Kiều An Hạ đỏ lên, cô nghĩ tới cô bé kéo tay cô chạy kia chính là Uyển Ân.
Hóa ra cô thật sự biết Uyển Ân.
Nhưng cô bé kia là ai, người đã chỉ điểm bọn họ là ai?
Cô đang bị mặc kẹt trong suy nghĩ, một bàn tay to lớn ôm lấy cô: “Em sao vậy, có lạnh không?”
Kiều An Hạ mới ý thức được mình đang run rẩy, lắc đầu muốn nói không sao, nhưng thân thể run rẩy lại không cách nào áp chế được.
Mạc Thiên vội cởi áo khoác khoác lên người cô: “Đỡ hơn chưa?”
Kiều An Hạ còn chưa kịp lên tiếng, bùm một tiếng, pháo hoa bắn lên, thắp sáng cả bầu trời đêm.
Mạc Thiên chùm lấy áo khoác ôm cô vào lòng: “Như vậy sẽ không lạnh nữa.”
Vòng tay của anh thật rộng lớn và ấm áp đang ôm chặt lấy cô, cuối cùng Kiều An Hạ cũng có chút ấm áp.
Hai người đang nhìn về phía pháo hoa, đột nhiên bên tai có thanh âm quen thuộc: “Mạc Thiên, Kiều tiểu thư hai người cũng ở đây à?”
Kiều An Hạ kinh ngạc nhìn qua, là Lục Vi đã xuất hiện từ lúc nào.
Lương Ân nhịn không được hừ một tiếng: “Có thật là trùng hợp.”
“Không phải là trùng hợp sao? Thì ra cảnh sát Lương cũng ở đây.”
Mạc Thiên không nói gì, vẫn ôm Kiều An Hạ trong lòng, Lục Vi vừa muốn tới gần liền bị Lương Ân trực tiếp tóm lấy: “Bên đó đông người chen lấn, cô đứng bên này với tôi.”
Lục Vi sức không lại hắn ta, bị kéo đi.
Xem pháo hoa xong, trời cũng đã muộn, Mạc Thiên sợ Kiều An Ha bị lạnh nên đưa cô về.
Lục Vi nhanh chóng đuổi theo: “Chúng ta đi ăn đêm đi.”
Mạc Thiên lắc đầu: “Chúng tôi ăn rồi.”
Lương Ân ở bên cạnh nói: “Tôi đây chưa ăn, cô mời tôi ăn cơm, tôi đi với cô.”
Lục Vi tức nghẹn: “Tôi giảm cân, tôi không muốn ăn nữa.”
Lục Vi đang đứng bỗng choáng váng liền nói với Mạc Thiên: “Mạc Thiên, anh mua giúp em một cây kẹo mút, em bị hạ đường huyết.”
Mạc Thiên nhìn Lương Ân, Lương Ân hừ lạnh đi mua một cây kẹo mang về.
Lục Vi nhận được cây kẹo liền mở ra, bỏ vào trong miệng, như nếm được thứ gì đó rất ngon.
Kiều An Hạ nhìn chằm chằm đây kẹo mút trong miệng Lục Vi.
Là cô ta, đứa bé chỉ điểm kia chính là Lục Vi.
Kiều An Hạ cắn răng, xem như vì Uyển Ân hay vì ai, cô sẽ không dễ dàng buông tha cho Lục Vi.
“Mạc Thiên, em hơi đói, chúng ta ăn gì nhé.”
Mạc Thiên mỉm cười: “Được, em muốn ăn cái gì.”
Lục Vi liền vui vẻ nói: “Bên kia có nhà hàng, chúng ta cùng ăn sẽ vui vẻ.”
Đợi món ăn dọn ra, Kiều An Hạ nở một nụ cười ngọt ngào, đưa đũa gặp một miếng sườn đút cho Mạc Thiên: “Anh thích món này.”
Mạc Thiên kinh ngạc, rất lâu rồi cô không cười với anh như vậy, biết cô kỳ lạ, anh vẫn rất vui vẻ.
“Cảm ơn em.” - Mạc Thiên há miệng, để Kiều An Hạ đút mình.
Bên kia Lương Ân che mắt lại: “Đồ ăn rất nhiều, các người không cần phát cẩu lương cho tôi.”
Kiều An Hạ bật cười: “Có muốn tôi giới thiệu cho anh không, công ty tôi có rất nhiều cô gái tốt.”
“Chị dâu, tha cho tôi đi, tôi tôn sùng chủ nghĩa độc thân.”
“Vậy anh phải ăn thêm cẩu lương.” - Nói xong Kiều An Hạ lại gắp một miếng đậu, cắn một miếng, sau đó đưa phần còn lại lên miệng Mạc Thiên: “Mùi vị không tệ.”
Lương Ân: “Ôi… trái tim nhỏ của tôi…”
Lục Vi nhìn ba người mà tức đến nỗi muốn cắn nát môi.
Lúc này Kiều An Hạ lau miệng đứng lên: “Tôi đi toilet một chút.”
Sau khi đi toilet xong, Kiều An Hạ cũng không đi ra ngay, đứng đó đợi.
Quả nhiên, Lâm Vi cũng bước vào không lâu sau đó, nhìn cô bằng ánh mắt oán hận.