Editor: VyVy
...
Lục Hoài Dữ đẩy cửa xông vào, tầm mắt liền dừng trên người thiếu nữ đang đứng ở trong cửa hàng.
Chị Tủ vẻ mặt ân cần ý cười nghênh đón: "Lục nhị thiếu gia ——"
Lục Hoài Dữ ánh mắt ở trên người cô định dạng trong chớp mắt, ánh mắt sắc sơ nhạt.
Trong lòng chị Tủ "lộp bộp" một chút, những lời còn lại liền bị kẹt ở cổ họng.
Lục Hoài Dữ chân dài bước đi, trực tiếp đi tới.
Ninh Ly ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt hoa đào thanh diễm sạch sẽ.
Anh nhướng mày cười: "Sao lại đến sớm như vậy?"
Anh còn nghĩ chương trình học lớp 12 bình thường căng thẳng, thứ bảy cô khó có thể ngủ một giấc, liền chậm một chút mới gọi điện thoại.
Ai biết được rằng người đã chính mình chạy tới.
Chị Tủ đứng ở phía sau tươi cười cứng đờ trên mặt.
Cô ta nhìn Lục Hoài Dữ, lại không thể tin nhìn Ninh Ly, chậm rãi mở to hai mắt.
Cái này, tiểu cô nương này, chính là vị tiểu thư Lục nhị thiếu muốn cùng chọn quần áo kia?
Nhưng một thân này của cô, cộng lại cũng không vượt quá ba trăm tệ chứ?
Còn trông giống như một học sinh cấp ba?
Nhưng Lục nhị thiếu đối với cô tựa hồ đặc biệt chiếu cố.
Vân Châu từ khi nào, có thêm một vị danh viện như vậy?
Sự bất an mãnh liệt dâng lên trong lòng, cô ta hoảng hốt đi theo, 90 độ khom lưng xin lỗi: "Vị tiểu thư này, thật sự là ngượng ngùng, vừa rồi không biết khách nhân hôm nay muốn tiếp đãi là cô, nhất thời mạo phạm, xin cô thứ lỗi!"
Ninh Ly nhìn Lục Hoài Dữ, giải thích: "Hôm nay không có tiết học, tôi tới xem một chút."
Lục Hoài Dữ gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Hôm nay là thọ yến của Trình lão gia, dựa theo thái độ của Diệp gia đối với cô, phỏng chừng cũng sẽ không quá để ý, anh liền muốn dẫn người tới đây chọn một cái.
Kết quả, thiếu chút nữa không nói trước một câu, liền làm cho tiểu cô nương chịu ủy khuất.
"Có thích không?"
Ninh Ly lắc đầu.
Chị Tủ còn đang khom lưng ở một bên.
Hai vị này không lên tiếng, cô ta cũng không dám đứng thẳng dậy, chỉ trong chốc lát, trên trán cũng đã đầy mồ hôi.
Lục Hoài Dữ gật đầu: "Vậy thì đi cửa hàng khác xem một chút."
Ninh Ly cũng đang có tính toán này, liền nhấc chân đi ra ngoài.
Lục Hoài Dữ cánh tay duỗi ra, lướt qua đầu vai cô, tiện thể xách ba lô màu đen của cô trong tay.
Động tác lưu loát tự nhiên đến cực điểm.
Ninh Ly vốn định nói bên trong không có gì, nhìn thấy gương mặt thanh tuyển tuyệt luân của Lục Hoài Dữ, dường như căn bản không thèm để ý chuyện này, cô cũng nuốt lời trở về.
Trình Tương Tương hai người ở một bên đã nhìn choáng váng.
Cô đã gặp Lục Hoài Dữ.
Trong ấn tượng của vị gia lai kinh này, tính cách kiêu ngạo tản mạn đến cực điểm.
Chưa bao giờ thấy anh ta kiên nhẫn và dung túng cho ai như vậy?
Hết lần này tới lần khác, người kia, vẫn là Ninh Ly!
Mắt thấy hai người muốn đi, cô theo bản năng mở miệng: "Lục nhị thiếu!"
Lục Hoài Dữ nghiêng đầu, tựa hồ lúc này mới nhìn thấy hai người cô.
Dung sắc anh cực tốt, đồng tử cực sâu, lúc nhìn qua, thâm thúy như biển, liếc mắt nhìn vào, liền cực kỳ dễ dàng khiến người ta trầm luân, nhưng chân mày anh lại sắc bén, trời sinh quý túc thanh lãnh, có thể trông không thể tới.
Trình Tương Tương hai người nhịn không được giật mình, chợt bất giác đỏ mặt.
Nhưng mà ngay sau đó, Lục Hoài Dữ liền thu hồi tầm mắt, nhìn về phía chị Tủ kia.
"Xem ra là chủ tiệm các cô, không có hiểu rõ ý tứ của tôi."
Sắc mặt chị Tủ trắng bệch.
8 giờ tối hôm qua, tổng bộ tạm thời phát hành thông báo, hôm nay Lục nhị thiếu mang theo một vị tiểu thư chọn lễ phục.
Tất cả các cửa hàng trong ngày ngừng mở cửa bên ngoài, chỉ đặc biệt tiếp nhận vị này.
Mọi người một trận bát quái, các loại suy đoán, không biết tiểu thư nhà ai có thể được Lục nhị thiếu chiếu cố như vậy, lại tự mình xoa tay, đều phải đem toàn bộ tất cả các loại mới trong cửa hàng lên kệ, hy vọng có thể ở trong cuộc cạnh tranh kịch liệt này gϊếŧ ra trùng vây, chiếm được sự yêu thích của vị tiểu thư kia.
Làm ngành dịch vụ, tự nhiên hiểu được trong này nên lấy lòng ai tốt nhất.
Nhưng ai biết được, cô ta lại cứ như vậy làm hỏng chuyện!
Đầu tiên là vị chính chủ tiểu thư này lạnh lùng nói, rất nhiều chậm trễ, lại thả Trình Tương Tương hai người tiến vào.
Tuy rằng các cô chỉ đến xem, cô ta cũng nói hôm nay không tiếp đãi khách lạ, nhưng rất hiển nhiên, Lục nhị thiếu tức giận.
Cô ta vội vàng giải thích: - Lục nhị thiếu, ngài hiểu lầm rồi, cái này——"
"Số nhân viên 1573, trước 12 giờ trưa, tôi không muốn thấy cô ta vẫn còn ở HG. Những người không có ý thức phục vụ, lãnh đạm bỏ mặc khách hàng, HG không cần."
Lục Hoài Dữ đang gọi điện thoại.
Sắc mặt chị Tủ càng trắng bệch.
HG là sản nghiệp của nhà họ Lục, Lục Hoài Dữ nói những lời này, chẳng những chặt đứt tiền đồ của cô ta, còn phong tỏa con đường phía sau của cô ta!
Sau này, còn có cửa hàng xa xỉ cao cấp nào sẽ muốn cô ta?
"Ngoài ra, thông báo cho Phùng Diêu, ba giờ chiều, tất cả nhân viên quản lý tiến hành đào tạo dịch vụ. Lại xuất hiện loại tình huống này, tiền thưởng năm nay của hắn nghĩ cũng đừng nghĩ."
Phùng Diêu là tổng giám đốc của HG.
Cúp điện thoại, Lục Hoài Dữ không để ý tới mấy người khác trong cửa hàng, hướng về phía Ninh Ly nâng cằm lên.
"Đi, dẫn em đi bên kia."
Ninh Ly đi theo.
Cửa lớn đóng lại, trong cửa hàng hoa lệ vắng vẻ, ba người còn lại lúng túng đến cực điểm.
Chị Tủ đỏ mắt, thất hồn lạc phách.
Cô gái bên cạnh Trình Tương Tương nhịn không được nhỏ giọng hỏi: "Tương Tương, lúc trước cậu không phải nói, Lục nhị thiếu và anh trai cậu có quan hệ rất tốt sao? Nhưng làm thế nào anh ấy có vẻ không phải là rất quen thuộc với cậu?"
Đâu chỉ là không quen thuộc, ánh mắt kia giống như nhìn người xa lạ vậy!
Trình Tương Tương trên mặt nóng bỏng, miệng cứng rắn nói: "Dù sao anh ấy cũng là bạn của anh trai tớ, chẳng lẽ tớ và mỗi người bạn của anh trai tớ đều rất quen thuộc sao?"
Cô gái kia không nói lời nào nữa, âm thầm bĩu môi.
Lục Hoài Dữ cũng không phải người bình thường.
Phàm là có thể leo lên một chút quan hệ, cũng không đến mức là như bây giờ chứ?
Chỉ có thể nói rõ người ta thật sự chướng mắt.
Trình Tương Tương tâm tình không xong.
Nghe ý của Lục Hoài Dữ, anh đã thuê toàn bộ tầng hai, chuyên chọn quần áo cho Ninh Ly.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Cô bước nhanh ra ngoài, nhìn thoáng qua bóng lưng hai người rời đi, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.
"Này? Tiểu Sứ? Tớ hỏi cậu một chuyện."
..
Ước chừng là bởi vì Lục Hoài Dữ đến, vốn nên thứ bảy có chút náo nhiệt tầng hai, hiện tại rất vắng vẻ.
Đương nhiên, chờ bọn họ bước vào trong cửa hàng, thái độ của chủ cửa hàng cùng các chị em lại vô cùng nhiệt tình.
Lục Hoài Dữ mang theo Ninh Ly đi tới cửa hàng lớn nhất lầu hai.
Ninh Ly nhìn thoáng qua logo đặc biệt nổi bật kia.
G&S.
Tốt lắm.
Cửa hàng đắt nhất ở đây.
Ninh Ly trong lòng thở dài, đi theo vào.
Chủ cửa hàng là một người phụ nữ trông hơn ba mươi tuổi, trang điểm tinh tế, dịu dàng và khéo léo, rất có khí chất.
Cô ấy cười nghênh đón, tự mình chiêu đãi.
"Lục nhị thiếu, bên này đều là mẫu mới của chúng tôi, nhất là cái này, tôi cảm thấy rất thích hợp với Ninh tiểu thư, không bằng thử xem?"
Đó là một chiếc váy dài lụa mỏng vai, thiết kế đơn giản, cực kỳ dịu dàng, lớp lót bên trong, được may bằng nhân tạo vô số mảnh sáng, xuyên thấu qua mấy lớp lụa mỏng, mơ hồ như đêm sao sáng lạn.
Lục Hoài Dữ nhìn vài lần.
Bên cạnh có chị gái ở quầy bưng cà phê và món tráng miệng tới.
"Lục nhị thiếu, Ninh tiểu thư, mời chậm dùng."
Ninh Ly nhìn thoáng qua, lắc đầu: "Anh ấy không uống hương vị cà phê này."
Thanh âm của Lục Hoài Dữ đồng thời vang lên: "Cái thắt lưng này của cô ấy không thích hợp, phải thu một chút."
Giọng nói của thiếu nữ mềm mại đan xen với giọng nói trầm thấp của nam nhân.
Cửa hàng đột nhiên im lặng.
Lục Hoài Dữ hơi nhướng lông mày, nhìn sang.
...
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Nhị: Biết số điện thoại, biết rõ sở thích của tôi, còn không phải thích tôi sao?
Ninh Ly: ...