Editor: VyVy
...
Đới Lập đụng đổ cái bàn, rượu vung đầy đất bừa bộn.
Hắn ôm ngực, mặt đau đến trắng bệch, ánh mắt nhìn về phía Lục Hoài Dữ tràn ngập sợ hãi, cổ họng giống như bị người gắt gao bóp chặt, ngay cả đau đớn cũng không dám phát ra.
Cả đại sảnh yến hội một mảnh tĩnh mịch, không khí dường như ngưng kết.
Lục Hoài Dữ từ trên cao nhìn Đới Lập, ánh mắt thâm trầm lạnh lùng.
Giọng điệu của anh không có gì chập chùng: "Cô ấy nói cô ấy không muốn, cậu điếc không nghe thấy?"
Anh tự mình mang người đến, người ở đây ai cũng thấy rõ ràng.
Anh cho rằng ý tứ đã biểu đạt đủ rõ ràng, không nghĩ tới vẫn có người không có mắt như vậy.
Trình Tây Việt nhanh chóng nhìn Lục Hoài Dữ một cái, mí mắt hung hăng nhảy dựng lên.
Vị gia này đã bao lâu rồi không phát ra tính tình lớn như vậy!
Đới Lập này, trêu chọc ai không tốt, hết lần này tới lần khác đi trêu chọc vị tiểu tổ tông kia!
Cho dù là ở kinh đô, Lục Hoài Dữ khởi xướng tàn nhẫn, ai mặt mũi cũng không cho, huống chi hiện tại?
Thật coi như vị này là người có tính tình tốt!?
Một người đàn ông trung niên đầu đầy mồ hôi vội vã chạy tới: "Lục nhị thiếu gia, khuyển tử* vô tình mạo phạm, đây đều là hiểu lầm, hiểu lầm a!"
Khuyển tử: Đứa con kém cỏi. Do thành ngữ » Hổ phụ sinh khuyển tử « ( cha cọp sinh con chó ).
Người tới là ba của Đới Lập, Đới Thắng Toàn.
Đới gia ở Vân Châu cũng là hào môn hàng đầu, nhưng vẫn không thể so sánh với Lục gia kinh đô.
Đới Thắng Toàn vốn còn muốn trèo bấu víu quan hệ, ai biết chỉ chớp mắt, chính đứa con trai của mình liền đắc tội với người ta.
Hắn là người khôn khéo, rất nhanh đã chuyển sang Ninh Ly xin lỗi: "Ninh tiểu thư, thật sự là xin lỗi! Tiểu tử này tuy rằng bình thường vui vẻ một chút, nhưng tuyệt đối không có ý tứ khác!"
Diệp Minh nhíu nhíu mày, nhìn về phía Tô Viện.
Đới gia cùng Diệp gia có một ít qua lại nghiệp vụ, nếu thật sự náo loạn, trên mặt lẫn nhau đều không đẹp.
Tô Viện hít sâu một hơi: "Ninh Ly, chuyện này hẳn là một sự hiểu lầm, huống chi hiện tại Đới Lập cũng bị thương, mọi người nói ra cũng tốt rồi..."
Hứa Kiều Kiều cũng tiến lên, đi tới bên cạnh Lục Hoài Dữ, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Hoài Dữ, bớt giận, đem người đánh ra vấn đề là không tốt, huống chi hôm nay chung quy cũng là yến thọ của ông nội Trình."
Náo loạn như vậy, không khỏi có chút nói không được.
Huống chi, còn chỉ là vì một Ninh Ly.
Lục Hoài Dữ thần sắc lãnh đạm: "Tiền thuốc men Lục Hoài Dữ tôi còn bồi thường được."
Hứa Kiều Kiều nghẹn lại.
Anh quay đầu lại: "Ông nội Trình, hôm nay chậm trễ yến thọ của ông, Hoài Dữ ngày khác lại cùng ông chính thức bồi tội. Nhưng hôm nay, hắn động người của cháu, cháu cũng nên đòi một lời giải thích."
Ông cụ Trình đau đầu rất nhiều.
Lục Hoài Dữ là ông nhìn anh lớn lên, tính ních của anh ông rõ ràng nhất.
Cái tên Đới Lập kia, cũng không biết là đầu óc dài như thế nào, lại muốn chọc anh!
"Cái này..."
"Tránh làm bẩn chỗ của ông, cháu liền mang người đi trước." Lục Hoài Dữ nói xong, liền nhấc chân về phía trước.
Đới Lập theo bản năng rụt lại về phía sau, trong lòng dâng ra sợ hãi mãnh liệt.
Hắn có linh cảm!
Nếu thật sự là bị Lục Hoài Dữ dẫn ra ngoài, còn không biết có thể đang yên đang lành trở về hay không!
Trình Tây Việt nhìn, trong lòng "lộp bộp" một chút.
Bộ dáng này của Lục Hoài Dữ lần trước, thiếu chút nữa nháo ra mạng người!
Đới Lập chết hay không chết hắn không thèm để ý, nhưng Lục Hoài Dữ phát bệnh, hậu quả càng không thể tưởng tượng nổi!
Hắn vội vàng xin giúp đỡ nhìn về phía Cố Thính Lan: Anh không phải chuyên nghiệp sao! Anh ngược lại khống chế một chút a!
Cố Thính Lan đã sớm nhận ra Lục Hoài Dữ có gì đó không ổn, lập tức muốn tiến lên.
Nhưng có một người nhanh hơn anh ta.
"Nhị ca." Ninh Ly hô một tiếng.
Giọng nói nhẹ nhàng của thiếu nữ rơi vào tai.
Đồng thời, có cái gì nhẹ nhàng túm lấy ống tay áo của anh.
Bước chân Lục Hoài Dữ dừng lại, trong đầu vô số hình ảnh hỗn loạn huyên náo dần dần phai nhạt.
Ninh Ly nắm lấy góc áo anh, ngửa đầu nhìn anh: "Nhị ca, bỏ đi."
Lục Hoài Dữ rũ mắt nhìn cô, đụng phải đôi mắt đào hoa thanh diễm của cô, cỗ buồn bực không tan kia, bỗng nhiên không tiếng động tiêu tán như vậy.
Ninh Ly chớp chớp mắt: "Quần áo của anh bẩn rồi, trở về thay một cái đi?"
Vừa rồi lúc Lục Hoài Dữ động thủ, rượu bắn tung tóe, áo khoác âu phục của anh ướt một góc.
Một lát sau, Lục Hoài Dữ gật đầu. "Được."
...
Đới Lập được đưa đến bệnh viện, người nhà họ Đới không còn mặt mũi tiếp tục ở lại, cũng đều rời đi.
Người giúp việc dọn dẹp sân bãi sạch sẽ, bữa tiệc tiếp tục, tất cả dường như chưa từng xảy ra.
Nhưng bầu không khí đã thay đổi một cách tinh tế.
Trình Tây Việt ngơ ngác nhìn phương hướng nào đó, còn chưa hoàn hồn.
...
"Mẹ kiếp... em gái Ninh Ly cư nhiên khuyên được cậu ta?"
Chỉ có mấy chữ kia, tương đương với hắn cầu ông nội cáo bà nội a!
Cố Thính Lan ngồi một bên, như có điều suy nghĩ.
Hắn dường như vẫn đánh giá thấp ảnh hưởng của Ninh Ly đối với Lục Hoài Dữ.
Vừa rồi Lục Hoài Dữ rõ ràng đã sắp bộc phát, cư nhiên đều có thể dừng lại, kéo lý trí trở lại...
Trình Tây Việt tiến lại gần, hạ thấp giọng hỏi: "Bác sĩ Cố, anh nói cậu ta như vậy, có phải chứng tỏ bệnh tình đang chuyển biến tốt đẹp không?"
Trước khi gác lại, Đới Lập làm sao còn cơ hội vào bệnh viện?
Cố Thính Lan suy nghĩ một chút, cười: "Hẳn là vậy đi."
Nhưng cũng có thể, bệnh nặng hơn.
...
Nhà vệ sinh.
Lục Hoài Dữ tiện tay cởϊ áσ khoác, ném vào thùng rác.
Ninh Ly nhìn, trong lòng yên lặng vì mấy chục vạn người bị mất kia im lặng quan sát một chút.
Lục Hoài Dữ nghiêng người dựa vào tường, nhìn Ninh Ly đang rửa tay trong gương, bỗng nhiên hỏi: "Lúc trước dạy em như thế nào, đều đã quên?"
Ninh Ly dừng một chút, biết anh nói cái gì.
Cô lắc lắc nước trên tay, nói: "Tôi không phải muốn cứ như vậy quên đi, mà là sợ làm bẩn tay Nhị ca."
Lục Hoài Dữ khẽ nhíu mày: "Ngại bẩn?"
Ninh Ly xoay người, bình tĩnh nhìn anh một cái, nghiêm túc gật đầu.
Cô thật sự cảm thấy đụng vào loại người như Đới Lập, cho dù một chút, cũng bẩn vị gia này.
Lục Hoài Dữ hơi cúi người như đùa giỡn, vươn tay ra: "Vậy tôi cũng phải rửa? Thật là một rắc rối."
Trên người anh còn mang theo mùi rượu nhàn nhạt, lúc tới gần liền phá lệ hít say người.
Ninh Ly nắm lấy tay anh, đặt dưới vòi nước.
Nếu là vì giúp cô, chút chuyện nhỏ này cũng không tính là gì.
Ánh mắt Lục Hoài Dữ hơi ngưng tụ.
Bàn tay của cô mảnh khảnh và mềm mại, giống như không có xương.
Một sợi tóc vụn buông xuống, hơi che đi gò má cô, nhưng vẫn như cũ không khó nhìn ra vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia.
Ninh Ly còn đặc biệt vắt nước rửa tay, sợ lưu lại hơi thở của thứ bẩn thỉu kia.
"Được rồi." Cô hài lòng gật gật đầu, lại đưa qua một tờ khăn giấy.
Lục Hoài Dữ nhìn cô, bỗng nhiên nở nụ cười. "Cứ như vậy tin tôi?"
Ninh Ly ngước mắt lên, đáy mắt như có ánh sao, lại giống như có lửa, nhẹ nhàng rơi vào đáy lòng anh.
"Ừm."
...
1 giờ sáng.
Vân Đỉnh Phong Hoa.
Lục Hoài Dữ từ trong mơ tỉnh lại.
Mái tóc đen lộn xộn buông xuống, che đi mặt mày của anh, nhìn không rõ tâm tình.
Trầm mặc thật lâu, anh nhắm mắt lại, vén chăn dậy, đi vào phòng tắm.
Ba giờ sáng, Trình Tây Việt đang ngủ ngon thì bị một cuộc điện thoại đánh thức.
Nhìn thấy dãy số quen thuộc trên màn hình, Trình đại thiếu gia đau đớn bắt máy: "Lục Hoài Dữ! Cậu có bệnh phải không? Muộn như vậy cậu gọi cái gì!?"
Lục Hoài Dữ bất vi sở động: "Đến xạ kích quán."
Trình Tây Việt chậm rãi mở to hai mắt, cơ hồ hoài nghi mình ảo giác. "Ba giờ sáng con mẹ nó đi chơi súng!?"
Lục Hoài Dữ đột nhiên trầm mặc một chút, nhưng rất nhanh lại không kiên nhẫn mở miệng: "Hợp đồng lần trước, cho cậu một điểm. Cho cậu 15 phút tới."
...
Editor có lời muốn nói: Chăm chỉ "on"