Hạ Thần bình tĩnh lại, anh gia nhập câu lạc bộ mấy năm nay cũng thấy Bàng Thâm nhìn trúng vài người, nhưng Bàng Thâm, con người này, nhìn cà lơ phất phơ vậy, thật ra làm việc nhanh chóng, chính xác, kiên quyết.
Người mà anh ấy thích, cho dù là của đội khác, cũng không ngần ngại lôi người đó về.
Nhưng chưa khi nào anh thận trọng bảo Hạ Thần xem như vậy.
Điều này khiến Hạ Thần cảm thấy người Bàng Thâm nhìn trúng lần này không phải là người bình thường.
Vốn dĩ Hạ Thần muốn dành ngày hôm nay đưa Tiểu Bánh Ngọt đi chơi, giới thiệu một chút về Tiểu Bánh Ngọt cho Bàng Thâm.
Lúc trước hai anh em chơi vài trận, Hạ Thần luôn cảm thấy Hạ Diệp chắc chắn có tiềm năng thi đấu.
Ngoài tốc độ tay và thao tác, sẽ cần luyện tập thêm, Tiểu Bánh Ngọt còn có khả năng tiên tri, không được thi đấu, thật đáng tiếc.
Dù sao Bàng Thâm cũng đã có mục tiêu trong thời gian tới, nên Hạ Thần cũng không vội.
Việc của Tiểu Bánh Ngot, có thể để sau.
Dù sao cô ấy cũng chưa tốt nghiệp cấp ba.
Khi nào đứa em gái ngốc này nhận được điểm thi, sẽ khóc lóc tìm đến anh trai, đến lúc đó anh lại ra mặt.
Vừa nghĩ, trên mặt anh lại lộ ra biểu cảm vui mừng rất nữ tính.
Mà vẻ mặt này, vừa lúc bị Hạ Diệp nhìn thấy:…..
Chu Dao đưa mắt nhìn theo Bàng Thâm một đoạn xa.
“Trong câu lạc bộ Hạ Thần, đến quản lí cũng đẹp trai nữa!”
Vừa hoang dã vừa nam tính, thật ra đây không hẳn là hình mẫu Chu Dao bình thường thích, nhưng cũng không nhịn được mà thốt ra câu đó.
Quá tuyệt vời!
Hạ Thần mở nắp chai nước cho Hạ Diệp, không mở giúp Chu Dao, nhưng ái ngại Chu Dao là bạn học của Hạ Diệp, anh giải thích: “Em gái anh yếu đuối.”
Chu Dao không dám nói thêm, nhưng cô thật sự muốn nói, e là Hạ Thần có chút hiểu nhầm về yếu đuối?
Hạ Diệp là cô gái có năng lực kì lạ!
Trên trường, đều là Hạ Diệp giúp cô và Đường Thiên Kiêu mở nắp chai.
Hơn nữa còn là mở một tay!
Hạ Thần chu đáo dẫn mấy đứa em đi tham quan câu lạc bộ, Chu Dao nhìn thấy vài thành viên của đội khác trong FB mà cô rất thích, thời gian còn lại tối đó, cứ như giấc mộng.
Những người gặp Hạ Thần đều sẽ cúi đầu chào anh.
Lúc chào hỏi Hạ Thần, có người gọi Hạ Thần, có người gọi anh Thần.
Trong câu lạc bộ, ngoài Bàng Thâm ra, ít có người dám gọi thẳng tên của Hạ Thần.
Có thể thấy ở câu lạc bộ, Hạ Thần có địa vị cao.
Chu Dao rất hiểu phép tắc, chỉ nhìn, không chụp hình.
Đã xem qua một vài khu chức năng, Hạ Thần thấy không còn sớm, phải đến phòng chuẩn bị để xem xem vị thần hoang dã Bàng Thâm rốt cuộc là thần thánh phương nào.
“Các em có muốn đi cùng không?” Hạ Thần đưa ra lời mời.
Chu Dao tất nhiên ủng hộ: “Muốn!”
Hạ Diệp nhún vai, sao cũng được.
Phòng chuẩn bị nằm ở tầng ba, lúc ba người vào, Bàng Thâm đang ngồi ở ghế quản lí, hai chân duỗi thẳng trên bàn họp, một tay lướt xem các video ngắn, miệng ngậm một điếu thuốc.
Hít một hơi sâu rồi nhả khói thuốc ra.
“Có phải cậu xem video của “anh ta” không?” Hạ Thần hỏi.
“Ừ, người này hiện trên mạng rất…” anh ta bên nói bên gật đầu, nhìn thấy Hạ Diệp cũng đến, lập tức bỏ chân xuống, dừng hút thuốc, cười nói: “Em cậu cũng đến ư.”
Tiểu cô nương tất nhiên không thích mùi thuốc.
Hạ Diệp nhẹ nhàng trả lời, cô không hứng thú với đại thần trong game, hai tay liền đút túi quần, đi đến bên cửa sổ.
Cô chơi game chỉ bởi vì muốn chọc anh hai và em trai Dương Dương, không quan tâm vị thần nào xuất hiện, cũng không quan tâm đại thần lợi hại ra sao.
Hạ Thần ngồi cạnh Bàng Thâm phân tích đại thần trong đoạn video đó.
Chu Dao chủ động xin đảm nhận chức vụ trợ lí nhỏ, cẩn thận đóng cửa phòng lại, sau đó rót nước cho hai ông chủ.
Hạ Thần nhìn vào tài khoản người đó, thấy có chút quen.
“Diệp Thần”.
Đúng rồi, em gái lớn có nhắc đến người này, lúc đấy anh chỉ đùa, nói là Diệp Thần trong nhà bọn họ chỉ có thể là Tiểu Bánh Ngọt.
Lúc nãy, người Bàng Thâm yêu thích cũng chính là người này, xem ra “anh ta” gần đây thật sự rất nổi tiếng.
Sau khi xem mấy video, vẻ mặt Hạ Thần dần dần trở nên nghiêm túc.
Bàng Thâm trầm giọng hỏi anh: “Phải chăng là không đủ tốc độ?”
Hạ Thần từ từ lắc đầu: “Không phải.”
“Diệp Thần” này, không chỉ đứng đầu về tốc độ, thao tác, cái khó nhất chính là…
Đã vậy lại còn giống em gái anh, rất đỉnh về việc tiên đoán.
Bàng Thâm nhìn thấy vẻ mặt của anh liền biết anh muốn có “Diệp Thần” này trong câu lạc bộ.
“Hiện tại có khó khăn gì?” Hạ Thần hỏi.
Bàng Thâm vẻ mặt lo lắng nói: “Không liên lạc được.”
Hạ Thần: “Không liên lạc được?”
Không để bất kì cách thức liên lạc nào ở tài khoản, gửi tin nhắn riêng cũng không trả lời, việc này nếu để câu lạc bộ khác làm trước, sau này ắt sẽ là đối thủ mạnh.
Hạ Thần sờ cằm, đứng dậy: “Đi hỏi các anh em có ai quen không.”
Bàng Thâm: “Được.”
Hai người chào Hạ Diệp rồi rời khỏi phòng chuẩn bị.
Chu Dao vui vẻ đến bên cửa sổ nói chuyện với Hạ Diệp: “Diệp bảo, hôm nay nhờ có cậu, tớ có thể chết không hối tiếc rồi!”
Hạ Diệp mỉm cười.
“Đúng rồi Diệp bảo, cậu biết không? Anh cậu và quản lí Bàng nói về Diệp Thần, Điền Dã của lớp một cũng rất thích.”
Hạ Diệp “Hả” một tiếng.
Chu Dao hôm nay thật sự rất vui, cứ cảm thấy nói không hết chuyện: “Nghe nói hôm nay Hạ Tư Anh không đến lớp, Điền Dã như thất tình, đáng đời kẻ trước đây đã khiến cậu ấy và tớ mù quáng.”
Cô chú ý thấy Hạ Diệp cứ nhìn xuống phía dưới lầu, cô nhìn xuống thấy những tấm biển vẫn sáng ngời, không ngừng lắc lư.
Nhưng đây là tầng ba nên mấy tấm biển trông nhỏ đi nhiều.
Đó là những người hâm mộ lúc trước.
Chu Dao cầm điện thoại xem thông tin về nhóm đó.
Quả nhiên, bản tin hôm nay có đưa tin hoạt động này, một fan hâm mộ như cô vậy mà lại không thấy.
“Trễ thế này rồi vẫn chưa về ư? Có nguy hiểm không?” Chu Dao hỏi.
Câu lạc bộ rất sợ fan gây rối, nên cố ý đặt ở một nơi khá hẻo lánh, từ tầng ba nhìn xuống, ngoài bảng hiệu và những ngọn đèn đường cách xa nhau, những nơi khác đều tối om.
Những fan hâm mộ vì muốn Hạ Thần có thể thấy rõ khẩu hiệu trên bảng, nên đứng ở nơi không có đèn, lại càng nguy hiểm.
Hạ Diệp không nói gì, cô ấy quan sát một lúc, lúc đầu có ba bốn biển hiệu, sau đó vài người rời đi, chỉ còn lại một vài người kiên trì.
Chu Dao: “Đúng rồi Diệp bảo, cậu khát không? Tớ lấy cho cậu ly nước nhé!”
Hạ Diệp đáp cho có, cô để ý thấy có vài bóng người, đang tiến đến, run rẩy dựa sát vào tấm biển sáng chói đó.
Chu Dao: “Bình không có nước, tớ ra ngoài lấy cho cậu nhé.”
Hạ Diệp lại đáp một tiếng, trong phòng chuẩn bị chỉ còn lại cô ấy, cô ngồi xổm trên bục cửa sổ tầng ba, dáng vẻ như một ông chủ, như thế này mới nhìn được rõ…
Anh Bàng: sao không trả lời tin nhắn riêng vậy?
Anh bạn nhỏ Dương Dương: Tin nhắn riêng là gì vậy? Tôi mới bốn tuổi thôi, vẫn chưa biết xem (khóc!)
*Ai đọc đến đây đều là tình yêu đích thực cả, ngày mai bắt đầu viết thêm nhé!
Mỗi ngày cập nhật sáu nghìn chữ!
Đầu có thể bị hói! Tay có thể bị tật! Chỉ muốn các bảo bối vui vẻ khi xem!
(Hết chương)