Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 402
Sau khi uống canh giải rượu, Vân Thanh cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Hoắc Cảnh Thâm đắp chăn cho cô, quay người đi ra khỏi phòng ngủ, thuận tay đóng cửa lại.
Hàn Mặc đến, ngoài đưa trà giải rượu ra, còn có mấy văn kiện.
“Tứ gia, thứ này là do trợ lý của Tần lão gia gửi đến công ty.”
Hoắc Cảnh Thâm mở mắt ra, thần sắc hơi lạnh lùng, rất hiểu ý của Tần Quân Thành.
Mấy ván kiện này hầu như đều là tài sản khổng lồ của Tần gia, chỉ cần anh ký tên thì tất cả đều là của anh.
Điều kiện duy nhất là anh cưới Tần Dĩ Nhu.
“Đưa những thứ này cho Tần Dĩ Nhu.” Hoắc Cảnh Thâm không có hứng thú, trong mắt anh cho dù là mười Tân gia cũng không đáng giá nhắc tới.
Sau khi Hàn Mặc rời đi, Hoắc Cảnh Thâm trở lại phòng ngủ,
cô gái nhỏ trên giường như nửa tỉnh nửa mê, cuộn mình trong chán, thình thoảng lại động đậy, lấm bầm gì đỏ.
Hoắc Cảnh Thâm tiến đến gần mới nghe rõ.
“Khốn nạn… đàn ông chó, anh quan tâm Tần Dĩ Nhu như vậy thì cưới cô ấy đi…”
Hoắc Cảnh Thâm không nhịn được buồn cười, dùng bàn tay to sờ sờ mặt cô, khàn giọng thì thào “Hoắc phu nhân, cả đời này anh chỉ kết hôn một lần thôi.”
Còn cô gái nhỏ của anh say đến mức nghe không rõ, hé mở mi mắt, ánh mắt uể oải rơi vào trên mặt anh, phát tiết ghen tuông.
“Anh còn ôm cô ấy… Em muốn, chặt đứt tay của anh….” Vừa nói, cồ còn giơ bàn tay nhỏ bé như đao lên, hung ác chì vào không trung.
Hoắc Cảnh Thâm bật cười, cũng không định giải thích gì với cô gái nhỏ đang say khướt này, cỏ những lời đợi cô tình dậy mới nói cho rõ.
Giống như dỗ trẻ con, anh đưa tay ra “ừm, chặt đi.”
Vân Thanh nắm lấy tay Hoắc Cảnh Thâm, cúi đầu cắn một
cái, nhưng lại không nỡ dùng lực quá mạnh cán.
Chỉ còn lại một hàng dấu răng nông.
Vân Thanh thật sự rất say, cô như ma xui qủy khiến thè đầu lưỡi ra liếm.
Hoắc Cảnh Thâm dường như lúc đó có phản ứng.
Khuôn mặt anh đen đến khó coi, trong lòng không nhìn được mà chửi thề.
Trong một khoảnh khắc, anh thực sự muốn thoát khỏi người phụ nữ nhỏ vô luật khi say này.
Nhưng, anh còn chưa kịp làm gì, Vân Thanh đã như người không xương quấn lấy anh.
Cô quậy cả đêm, chì uống rượu chứ không ăn gì, giờ bụng trống rỗng khỏ chịu.
“Hoắc Cảnh Thâm… em đói…”
Giọng nói hơi say của cô gái nhỏ nhẹ nhàng mềm mại, nghe như đang bị dụ dỗ.
Hoắc Cảnh Thâm mất bình tĩnh, anh thật sự bị cô ăn tươi nuốt sống.
“Anh bảo người mang đồ án tới, em nằm đi.”
Cô vòng tay ôm anh không buông “Vậy anh đi đâu?”
Cánh tay áp vào ngực mềm mại của cô, Hoắc Cảnh Thâm cảm thấy trong miệng có chút khô khốc, liền dời mắt đi chỗ khác.
“…Đi tắm.”
Vân Thanh bất mãn lầm bầm “Em cũng muốn đi.’
“ ” Từng chữ như thêm dầu vào lửa, trêu chọc Hoắc
Cảnh Thâm.
Anh hít sâu một hơi, dùng sức rút cánh tay của mình ra, lạnh giọng cảnh cáo “Nằm xuống cho anh, quậy nữa sẽ không có gì ăn.”
“ ” Vân Thanh bĩu môi, chui vào trong chán mắng anh
“Đồ xấu xa….đồ xấu xa.”
Anh rốt cuộc là nuồi một người phụ nữ hay một đứa con gái?
Hoắc Cảnh Thâm xoa xoa thái dương, vừa bực vừa buồn cười, xoay người đi vào phòng tắm, rất nhanh sau đỏ đã truyền đến tiếng nước chảy.
Hoắc Cảnh Thâm tắm xong đi ra, chỉ thấy Vân Thanh đã ngủ say trên chiếc giường lớn mềm mại.
Anh đứng bên giường, lẳng lặng nhìn cô gái nhỏ trên giường với đôi mắt đen như sương, gò má còn hồng nhạt, hô hấp đều đều.
Ánh mắt của Hoắc Cảnh Thâm dịu đi.
Điện thoại không đúng lúc vang lên, Hoắc Cảnh Thâm nhìn
ID người gọi, là bác sĩ điều trị Tần Quân Thành.
Anh cầm chiếc điện thoại quay người lại đi đến phòng làm việc nghe máy…
Món canh giải rượu từ từ phát huy tác dụng.
Vân Thanh bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô xoa xoa cái đầu mơ màng, từ trên giường bò dậy, lần theo tiếng động tìm cái túi trên ghế sô pha, lấy điện thoại di động từ bên trong ra.
Đỏ là cuộc gọi của ôn Ni.
“…Sao vậy?” Âm thanh của Vân Thanh sau khi uống say có chút khàn khàn.
“Vân tổng, có chuyện rồi!”

Nhấn Mở Bình Luận