Past1
Thời Ẩn Chi cùng Tống Y kết hôn đã được một năm rồi nhưng hai người vẫn chưa có con.
Thời Ẩn Chi cũng là bác sĩ, Đông-Tây y đều đã đi kiểm tra, điều trị cũng được một khoảng thời gian khá dài rồi. Tống Y vẫn luôn phải coi thuốc thuốc như đường mà ăn.
Hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.
Có một hôm, Tống Y mặt mày ủ rũ đầy bất an hỏi Thời Ẩn Chi.
"Hazz, Chi Chi à! Nếu em thật sự không thể mang thai thì liệu anh có ra ngoài tìm một người phụ nữ khác để sinh con không?"
Lúc đó, Thời Ẩn Chi đang ở trong bếp cắt ớt. Gần đây Tống Y đột nhiên thích ăn cay. Nên tối nay anh đặc biệt chuẩn bị làm gà cay Trùng Khánh cho cô.
Anh xoa xoa tay, từ trong bếp đi ra.
Anh ngồi đối diện Tống Y. Hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng quần tây, dáng vẻ rất nghiêm nghị cốc nhẹ lên đầu cô một cái.
"Bạn nhỏ à,trong đầu suốt ngày suy nghĩ bậy nghĩ bạ gì đó? Anh chỉ cần mình em là đủ rồi!"
"A,đau chết mất!". Đam Mỹ Hay
Tống Y che đầu hét toáng lên, nhưng khóe miệng lại ngày càng cong lên. Cô nhảy cẫng lên trực tiếp hôn lên môi Thời Ẩn Chi một cái, ngọt ngào bày tỏ nói:
"Chi Chi, em thật sự yêu anh chết đi được!"
Có lẽ là Thời Ẩn Chi cho Tống Y một liều thuốc trợ tim, khiến cho cô có thể tiếp tục an tâm làm một cô gái nhỏ vô lo vô nghĩ. Vào một ngày của tháng ba, bác sĩ Thời bắt mạch cho Tống Y một lần, phát hiện trúng thưởng rồi.
Lúc trước cô không thể mang thai là có hai nguyên nhân. Một là do thể chất cô thiên hàn, thứ hai cũng do áp lực quá lớn.
Hai năm nay, cơ thể của Tống Y đã từ từ có chuyển biến tốt hơn, sau này cũng không còn nhiều áp lực như trước nữa nên tự nhiên cũng có đứa bé.
Lúc Tống Y có thai bèn giống như một con gấu trúc của nhà họ Thời vậy, cô đi đến đâu cũng đều có người ở bên cạnh giúp đỡ.
Loading...
Cô được bồi bổ những món ăn ngon mỗi ngày, cũng nhờ đó mà cân nặng của cô mỗi ngày đều tăng.
Bác sĩ Thời khuyên cô nên tập thể dục rất nhiều lần, nhưng Tống Y chỉ tập được bữa đực bữa cái, đại khái qua loa cho xong.
Nhưng Tống Y ngàn lần không nghĩ tới việc cô sinh con rất thuận lợi, nhưng khi sinh xong thì lại bị băng huyết.
Nước ối bị tắc máu, Dlc...
Từng những từ ngữ chuyên môn xa lạ thoát ra từ trong miệng bác sĩ, y tá thì vội vội vàng vàng đi lấy túi máu.
Những kiến thức trong phần này ở lớp bệnh lý học đối với Thời Ẩn Chi đã rất quen, nhưng thật không ngờ rằng ca bệnh đầu tiên lại ở trên người tiểu tổ tông.
"Bác sĩ Thời, có phải em sắp chết rồi hay không?"
Mắt Tống Y có chút nặng trĩu, Thời Ẩn Chi nắm chặt lấy tay cô.
Anh nhớ rằng tỉ lệ tử vong do tắc tuyến nước ối là hơn 80%.
Cúi thấp đầu xuống, Thời Ẩn Chi nói nhỏ bên tai Tống Y:"Không đâu, nếu như em chết anh sẽ chết với em."
Trong lòng Tống Y cảm thấy bác sĩ Thời xuất sắc như vậy sẽ là người không dễ tự tử nhất. Nhưng bây giờ nghe được những câu nói này cô thực sự rất vui. Sau đó, Tống Y bèn dần dần mất đi ý thức.
Đương nhiên Tống Y không chết. Cô đã truyền hơn bốn mươi túi máu. Nếu thật sự cô không qua khỏi thì sợ rằng bác sĩ Thời sẽ phá cả cái bệnh viện mất.
Dù sao bệnh viện này cũng do gia đình anh đầu tư, có tiền phá.
Lúc Tống Y tỉnh lại lần nữa, cô nhìn thấy người bạn nhỏ Thời Tảo Tảo nhăn nhúm, mũi tẹt, có chút xấu xí.
"Tảo à, bạn nhỏ Thời Tảo Tảo ơi." Tống Y sờ vào đầu của bạn nhỏ Thời Tảo Tảo, nói.
"Vất vả rồi, bạn nhỏ Tống Y." Bác sĩ Thời đặt một nụ hôn lên trán cô.
Past2
Mặc dù bởi vì lúc đó bạn nhỏ Thời Tảo Tảo sinh non nên bị cha của cô bé Thời Ẩn Chi tùy tiện đặt cho cô nhóc một cái tên, nhưng điểu đó cũng không ảnh hưởng gì đến việc bé có chỉ số IQ siêu cao khi chỉ mới 3 tuổi. Những bạn nhỏ đồng trang lứa có khi còn chưa biết đếm thì bé đã có thể cộng trừ nhân chia trong vòng một trăm.
Còn được di truyền một thói quen có chút không tốt của Tống Y là —— ăn tốt.
"Mẹ ơi, con muốn ăn Chocolate Vani!"
Tống Y nhìn vào chiếc xe ngập tràn đồ ăn vặt, cảm thấy có chút nhức đầu. Làm sao còn nhỏ mà đã có thể ăn tốt hơn cả cô vậy?
"Thời Tảo Tảo, hôm nay con không ăn đồ ăn vặt nữa, nếu không mẹ sẽ không yêu con nữa."
Thời Tảo Tảo cắn răng, nhìn viên sôcôla mà nước miếng chảy ròng ròng. Cô bé nhìn Tống Y với ánh mắt tràn đầy hy vọng, nhẹ nhàng nói:
"Không sao đâu mà mẹ, con yêu mẹ nhiều lắm. Mẹ bớt yêu con một chút thì còn sẽ yêu mẹ nhiều thêm một chút."
Tống Y đứng hình mất ba giây, quay đầu nhặt ba hộp chocolte vani trên kệ siêu thị xuống. Vừa cầm vừa tức giận nói nhỏ:
"Thật đúng là giống y như ba của con, dẻo mồm dẻo miệng!"
Past3
Sau khi kết hôn, Tống Y lần lượt tham dự hôn lễ của Ngô Ngữ và Kagel rồi đến hôn lễ của Thời Ấu Nghiên và Tần Phóng, còn để cho bạn nhỏ Thời Tảo Tảo làm hoa đồng.
Mà cứ cách ba năm, Tống Y lại tổ chức triển lãm cá nhân. Chỉ là tên chủ đề của triển lãm còn chưa được quyết định.
Hôm nay ánh mặt trời bên ngoài thật sự rất tốt, Thời Ẩn Chi kéo rèm cửa sổ ra, những tia nắng cứ thế đua nhau tràn vào phòng.
Tống Y nằm dài trên sofa, nheo mắt nhìn bác sĩ Thời đang đứng bên cửa sổ, cả người như được nhuộm ánh vàng rực rỡ, như có thể phổ độ chúng sinh.
Không thể nhịn được nữa, bé mèo lén lút tiến lại gần rồi đột nhiên ôm chặt lấy cổ của Thời Ẩn Chi, sau đó in lên đó một dấu son.
Thời Ẩn Chi hơi giật mình, sau đó mỉm cưởi nói:
"Anh nói em đấy, sao thế nào cũng giống như đứa trẻ vậy?"
Tống Y lập tức đắc ý giống như một con hồ ly trộm được thịt, cái đuôi dao động.
Bạn nhỏ Thời Tảo Tảo vươn hai cái tay mập mạp thơm mùi sữa, bĩu môi nói:
"Ba ba, con là tình nhân nhỏ của bố mà, con cũng muốn hôn hôn."
Con gái là người tình kiếp trước của cha, câu nói này không biết do ai nói cho Thời Tảo Tảo nghe, khiến cho cô bé nhớ đến tận bây giờ, thời thời khắc khắc đều muốn tranh sủng với Tống Y.
Thời Ẩn Chi cũng đưa tay ra nhưng không phải để ôm Thời Tảo Tảo mà vỗ nhẹ lên gò má phúng phính của cô bé.
Anh lại trịnh trọng lặp lại lần nữa:
"Tuy rằng con là người tình kiếp trước của ba, nhưng người tình kiếp này của ba chính là mẹ. Cho nên con không được bắt nạt mẹ con nữa, biết không?"
Yêu cầu của Thời Tảo Tảo bị từ chối, cái miệng nhỏ nhắn mím lại, khẽ hừ một tiếng, cả người viết đầy vẻ mất hứng.
Tống Y ở trên ghế sofa bật cười vỗ tay, trong chốc lát cô đã nghĩ ra chủ để cho buổi triển lãm lần này —— "Tình nhân nhỏ".
Past 4
Buổi triển lãm "Tình nhân nhỏ" lần này của Tống Y vô cùng thành công. Ở cuối triển lãm có một bài thơ tình không có tiêu đề, ký tên cũng không phải Tống Y mà là một mặt trời nhỏ.
"Thật là một bài thơ chua chát. Rõ ràng đều có được mỹ nhân và đứa bé, anh còn viết như này làm gì?"
Tống Y cau mày lộ vẻ chê bai nhìn Tần Phóng, cảm thấy trong không khí tràn đầy mùi của tình yêu.
Nếu không phải vì chuyện của Ernest lúc trước thiếu anh ta một nhân tình, cô mới không để bài thơ đầu mùi chua xót này vào triển lãm tranh của mình.
"Cô thì biết cái gì? Để cho Tiểu Nghiên nhìn thấy mới có thể càng đau lòng tôi hơn."
Tần Phương lộ vẻ mặt khinh thường, rất giống con mèo Ba Tư nhà hàng xóm, kiêu ngạo vô cùng.
Lúc Thời Ấu Nghiên đến tham quan buổi triển lãm và nhìn thấy bài thơ cuối cùng ấy, quả nhiên đôi mắt đẫm lệ, chạy một mạch vào trong ngực Tần Phóng, không ngừng nói "Xin lỗi".
Sau đó, Tần Phóng bèn quang minh chính đại lau nước mắt giúp cô và hôn nhẹ một cái.
Tống Y đội một chiếc mũ dạ màu đen, chậc chậc hai tiếng rồi đảo mắt, ngẩng đầu nhìn bài thơ tình trên tường lần nữa:
Giống như khối băng ở Bắc Cực, luôn sống trong lạnh giá.Có cực quang và bầu trời sao làm bạn, dường như không hề cô đơn.Cho đến một ngày, tôi nhặt được một vầng Thái Dương.
Thật ấm áp, trong nháy mắt chiếu sáng bầu trời đêm, đưa bình minh đến.Băng tuyết bắt đầu hòa tan, hạt giống ẩn bên dưới bắt đầu nảy mầm, vạn vật hồi sinh.Nhưng đột nhiên có một ngày, mặt trời nói rằng muốn đi đến những nơi khác nhìn xem.Tôi vừa lo lắng lại vừa sợ hãi, cây non cố gắng muốn cao lớn hơn, muốn cho mặt trời nhìn thấy thật ra nó cũng không có cằn cỗi như vậy.Một thời gian dài sau đó, tôi vẫn muốn cây lớn lên, nhưng đã không còn là vì để mặt trời nhìn nữa.Mà là để cho chính tôi nhìn, như một bằng chứng chứng minh rằng tôi đã từng thấy mặt trời.- ----------------
- Toàn văn hoàn -