“Tặng người khác?” Tần Di Di chợt mở to đôi mắt, ánh mắt đem theo sự tò mò hỏi: “Chị Nguyệt, chị muốn đem tặng ai vậy, có phải là bạn trai không?”
Tiêu Kỳ Nhiên đứng ở một bên vẫn không có phản ứng gì, cho đến khi nghe thấy câu này, hắn mới nhấc mí mắt lên, nhìn cô hỏi:
“Tặng Tống Du?”
Giang Nguyệt có chút phiền não, giọng cô nhạt nhẽo: “Liên quan gì đến anh?”
Cô mua cái gì, muốn tặng cho ai là quyền của cô. Chẳng lẽ tặng quà cho người khác, cũng cần phải báo cáo cho Tiêu Kỳ Nhiên sao?
Tiêu Kỳ Nhiên trầm mặc.
Bên cạnh chợ hoa có một khu vườn nhỏ, bên trong có một hành lang quanh co, Giang Nguyệt ngồi trên hành lang dài nghỉ ngơi.
Bản thân Hoa thành nổi tiếng về “hoa”, chợ hoa có đủ loại hoa và sản phẩm hoa, cả khu chợ tràn ngập mùi hoa.
Hương thơm tự nhiên tinh khiết này rất có thể thư giãn dây thần kinh của con người.
Giang Nguyệt tiện tay mua một bó hoa hồng lớn, ôm vào trong ngực, lập tức quanh người tràn đầy hương hoa hồng. Cảm thấy rất thoải mái.
Cô dựa vào cột của hành lang, vốn chỉ muốn nhắm mắt lại một lát, lại vô tình ngủ thiếp đi từ lúc nào không biết.
Kính râm cũng trượt xuống, lộ ra đôi mắt đang nhắm của cô.
Nắng chiều rất ấm áp, ánh vàng nhàn nhạt chiếu lên mái tóc dài cùng làn váy của cô, làm nổi bật đường nét xinh đẹp của cô, toát ra vẻ đẹp ấm áp vô hại.
Một làn gió nhẹ thổi qua khiến lông mi của cô lay động.
Ngay cả gió cũng thích người đẹp không nỡ đánh thức cô. Cô giống như một vị tiên nữ hạ phàm, được trời đất cưng chiều.
Chỗ Giang Nguyệt ngồi rất hẻo lánh, không náo nhiệt lắm, nhưng khó tránh khỏi có mấy người qua đường đi qua, lúc nhìn thấy cô, nhịn không được liền đi đến ngắm nhìn.
“Thật xinh đẹp. Cô ấy giống như một ngôi sao.”
“Làm sao có thể? Minh tinh cũng sẽ không thể nào xuất hiện một mình ở chỗ này, cũng không phải là đến quay phim.”
“Vậy thì có lẽ là một người nổi tiếng trên mạng? Thật muốn xin thông tin liên lạc của cô ấy quá…”
Người qua đường vừa nói, vừa giơ điện thoại lên, vụng trộm chụp một tấm ảnh của cô.
Sợ bị phát hiện, hai người nhỏ giọng nói thầm, lại vội vàng rời đi.
Giang Nguyệt không biết mình ngủ trong bao lâu, chỉ là lúc cô mở mắt ra, liền nhìn thấy góc áo vest của một người đàn ông, tinh thần có chút hoảng loạn.
“Vậy mà cũng có thể ngủ được?” Giọng điệu của người đàn ông không mặn không nhạt vang lên:
“Chỉ là ra ngoài đi dạo phố, mệt mỏi như vậy sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!