“Cô ấy đổ hết mấy loại rượu đó vào một cái ly.” Nhân viên phục vụ nói tiếp:
“Đó đều là rượu mạnh nồng độ cao, tôi đã nhắc nhở Giang tiểu thư rằng không thể uống rượu pha như vậy, nếu không có thể gây chết người.”
“Nhưng cô ấy nói cho nước cam vào thì... không thể uống được.”
Nhân viên phục vụ nói xong, giọng nói đã bắt đầu run rẩy: “Tiêu tổng, tôi thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra, tôi cũng không dám ngăn cản...”
Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên dường như lạnh hơn trong nháy mắt, lấy điện thoại ra gọi.
“Trần Duyệt, bây giờ cô lập tức dẫn Giang Nguyệt...”
Không đợi anh nói xong, đầu dây bên kia đột nhiên truyền đến một tiếng hét hoảng sợ: “Cấp cứu! Gọi xe cứu thương đi!”
Đồng tử Tiêu Kỳ Nhiên đột nhiên co rút lại.
…
Từ khi uống ly rượu kia, lúc chất lỏng trượt xuống cổ họng, Giang Nguyệt như nuốt phải một ngọn lửa, đốt cháy từ thực quản đến dạ dày.
Trong dạ dày của cô giống như đang bị lửa thiêu đốt, lại giống như có hàng ngàn mũi kim đâm vào, đau đến mức cô gần như không thể thở được.
Nhưng Giang Nguyệt ngụy trang rất tốt, chờ đến khi rời khỏi tầm mắt Tiêu Kỳ Nhiên thì sắc mặt của cô lập tức tái nhợt, trên trán cũng chảy ra từng giọt mồ hôi lớn.
Giang Nguyệt cố gắng chống đỡ, chậm rãi dựa vào tường, hai tay chống người, cuối cùng không thể tiến thêm một bước, nhìn chị Trần trước mặt, hơi thở yếu ớt nói:
“Chị Trần, chị đi gọi xe trước...”
Giang Nguyệt nói chưa hết câu cuối thì cơ thể bỗng nhiên cong xuống, cả người giống như là trẻ con cuộn mình, “bụp” một tiếng, ngã xuống đất!
“Nguyệt Nguyệt! Nguyệt Nguyệt!”
Đến khi Giang Nguyệt hoàn toàn mất đi ý thức, cũng chỉ là chuyện vài giây.
Khoảnh khắc nhắm mắt lại, trong đầu Giang Nguyệt vẫn còn lưu lại hình ảnh đôi mắt đen nhánh như mực của người đàn ông đó.
Đêm nay không được yên bình cho lắm.
Đầu tiên, Giang Nguyệt nôn ra một ngụm máu, sau đó cô được đưa đến xe cứu thương, lúc tới bệnh viện được đẩy thẳng vào phòng cấp cứu, bác sĩ nói lát nữa có thể phải ký thông báo bệnh nguy kịch.
Người bình thường khi uống rượu mạnh nồng độ cao, chỉ cần uống một ngụm thì cổ họng cũng sẽ bị phỏng chứ đừng nói đến việc Giang Nguyệt uống hết cả một ly.
Chị Trần đã quen với sóng to gió lớn, luôn luôn bình tĩnh trầm ổn. Nhưng giờ phút này chờ ở cửa phòng cấp cứu, nghĩ đến đủ loại biểu hiện lạ thường vừa rồi của Giang Nguyệt, cô ấy gần như rơi lệ.
Khi Tiêu Kỳ Nhiên đưa Tần Di Di đến, chị Trần bỗng nhiên xông lên, không kiềm chế được cảm xúc, tát Tần Di Di một cái thật mạnh.
Tiếng tát trong trẻo đặc biệt vang dội trong hành lang bệnh viện.