Mặc dù bị tùy ý ném ở khe hở của sô pha, nhưng nó vẫn lóng lánh tinh xảo như cũ.
Giá trị của nó thực sự là quá lớn.
Nhưng thì sao?
Nó còn phải tùy theo ý của Tiêu Kỳ Nhiên.
Giang Nguyệt nhếch môi cười cười, không biết là đang cười vòng cổ, hay là đang cười chính mình.
Cô đặt vòng cổ lên trên bàn trà và nhắm mắt lại đi ngủ.
Thật khó có thể tưởng tượng rằng hai người cứ như vậy bình an vô sự trải qua một đêm.
Ngày hôm sau, bởi vì Giang Nguyệt ngủ trên sô pha nên cả người đau nhức, mỏi lưng. Khi đứng lên mới nhớ tới chuyện tối hôm qua Tiêu Kỳ Nhiên ở chỗ cô, cô ngay lập tức trở nên cảnh giác.
Nhưng đi đến trước cửa phòng ngủ lại phát hiện, cửa phòng đã mở ra.
Không có ai ở trong đó.
Tiêu Kỳ Nhiên đi rồi.
Giang Nguyệt nhắm mắt hít vài hơi thật sâu, khôi phục tinh thần rồi mới đi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ, nhanh chóng sửa soạn lại chính mình.
Cùng lúc đó, chị Trần cũng gửi lịch trình của ngày hôm nay đến điện thoại di động của cô.
Mười giờ, xe quản lý đúng giờ đỗ ở dưới lầu đến đón Giang Nguyệt đi tham gia tuyên truyền phim.
Giang Nguyệt xách váy chui vào trong xe.
"Chị Giang Nguyệt, chào buổi sáng." Bé trợ lý ngồi ở hàng ghế trước quay đầu chào cô.
“Chào buổi sáng.”
Giang Nguyệt cầm lấy ly Americano mà bé trợ lý đưa tới, uống hai ngụm lớn.
Lát nữa, cô còn phải quay một chương trình để tuyên truyền phim, cô sợ phù nề lên ảnh sẽ không được đẹp, nên đã cố ý không ăn sáng.
Giang Nguyệt luôn đề cao sự chuyên nghiệp của một nữ minh tinh.
Niềm tự hào là thứ quý giá nhất nàng có thể có được, đó cũng là thứ mà nàng cố hết sức mới có thể có được.
Lòng tự cao hơn trời không phải là vô nghĩa.
Đúng lúc này, điện thoại di động thông báo nhận được một tin nhắn.
[Bác sĩ Kiều: Nhớ uống thuốc đúng giờ.]
Giang Nguyệt nhìn một lúc, có chút bất đắc dĩ liền lắc đầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!