Bản thân sản nghiệp tiêu gia rất lớn, không chỉ tập trung ở Bắc Thành mà còn thâm nhập vào nhiều quốc gia và thành phố khác nhau.
Vào đầu mỗi năm, Tiêu Kỳ Nhiên với tư cách là người thừa kế của Tiêu gia, tất nhiên phải đi công tác tiến hành thị sát còn sắp xếp một loạt lịch trình làm việc.
Mà Tiêu Kỳ Nhiên gần đây dường như rất “chuyên nghiệp”, không ngủ không nghỉ, bận rộn qua lại khắp nơi, căn bản không cho mình cơ hội để thở dốc.
“Vì cái công ty không đáng giá kia, mà khiến cho anh sẵn sàng tốn bao nhiêu sức lực?"
Trong tất cả tài sản dưới danh nghĩa Tiêu Kỳ Nhiên, Giang San có thể được coi là một trong những sản nghiệp không đáng giá nhất.
Đương nhiên, cũng là một tay hắn đảm nhận tất cả.
Tiêu Kỳ Nhiên mím môi, đôi mắt tràn đầy tơ máu không giấu được vẻ mệt mỏi, có thể nhìn ra được gần đây hắn không ngủ được bao nhiêu.
Nghe ra trong lời nói của Tiêu Viễn Phong mang ý thăm dò, Tiêu Kỳ Nhiên lơ đãng “Ừ” một tiếng: “Một tay gầy dựng, tự nhiên là phải để ý nhiều hơn một chút rồi.”
Những từ này nghe có vẻ mang đầy ý nghĩa sâu sắc.
Tiêu Viễn Phong ánh mắt nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, góc độ thư phòng vừa vặn có thể nhìn thấy cảnh tượng trong hoa viên cách đó không xa.
“Không cho anh cưới Giang Nguyệt, anh liền tìm một nữ nhân còn kém hơn cô ta tới là cố ý để chọc giận chúng ta đúng không?”
Tiêu Viễn Phong trừng mắt nhìn hắn, con ngươi đen kịt như vực sâu: “Chút thủ đoạn này của anh, lừa gạt mẹ anh chứ không lừa được tôi.”
“Bố bây giờ lớn tuổi rồi, cũng đừng quá đa nghi như vậy.” Tiêu Kỳ Nhiên nói một cách hời hợt: “Nếu con không thực sự thích thì tự nhiên sẽ không mang về.”
Tiêu Viễn Phong hừ lạnh một tiếng, ý tứ không rõ.
“Nếu đã thích, vậy thì nuôi đi.” Một lát sau, Tiêu Viễn Phong híp mắt, không thèm để ý nói: “Mấy người phụ nữ mà thôi, Tiêu gia nuôi được.”
Nghe thấy thế, Tiêu Kỳ Nhiên cau mày khó nhận ra.
“Chỉ cần không phải là vấn đề về nguyên tắc, nhắm mắt làm ngơ liền sẽ qua đi.”
Nói xong, ông ta ho khan hai tiếng, “A Nhiên, đều là đàn ông, ở phía tình cảm cá nhân, tôi sẽ không hà khắc với anh như mẹ anh. Anh hiểu không?”
Ý tứ trong lời nói, không cần suy nghĩ cũng biết.
Tiêu Kỳ Nhiên cười cười, vẻ mặt không hề thay đổi, đôi mắt rũ xuống, giọng điệu mười phần thờ ơ nói: “Ở phương diện này, bố thật sự có quyền lên tiếng.”
Cũng bởi vì câu nói này của Tiêu Kỳ Nhiên mà không khí trong phòng đột nhiên giảm xuống đến mức đóng băng, sắc mặt Tiêu Viễn Phong trở nên u ám rõ rệt.
“Tiêu Kỳ Nhiên! Anh là đồ bất hiếu!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!