Giang Nguyệt lắc đầu, bản thân nàng vừa rồi ra tay cứu giúp cũng không phải vì muốn được báo đáp cái gì.
“Không cần. Tôi chỉ là đi ngang qua thấy nên giúp thôi. Tôi còn có việc gấp. Xin phép đi trước.”
Nói xong, Giang Nguyệt cùng hai người tạm biệt, vội vàng chạy tới phòng riêng của Tiêu Kỳ Nhiên.
Trợ lý kia thấy cô cự tuyệt, cũng không quá để ý, đặt trọng tâm lên người ông chủ nhà mình:
“Thịnh tổng, vừa rồi ngài không sao chứ? Có muốn đến bệnh viện không?”
“Bệnh cũ thôi. Cũng may là có cô gái kia.” Giọng người đàn ông trung niên trầm thấp, không có chút gợn sóng nào:
“Càng may hơn nữa là trên người cô ta còn có mang theo thuốc.”
Câu nói này rất mơ hồ, nhưng trợ lý lại hiểu ra, lập tức trở nên nghiêm túc: "Ý của ngài là, cô gái kia cố ý..."
Nhìn bóng dáng Giang Nguyệt rời đi, ánh mắt người đàn ông tối sầm lại, vẻ mặt lạnh lùng. Ông rũ mắt xoay nhẫn phỉ thúy trên ngón tay cái, môi mỏng khẽ mở ra, không chút ấm áp:
“Tra một chút thông tin về cô gái vừa rồi.”
Người trẻ tuổi bây giờ thân thể cũng không kém, có mấy người trên người sẽ mang theo thuốc trợ tim tác dụng nhanh đây?
Mà làm sao lại trùng hợp như vậy, vừa đúng lại có thể cứu mạng ông?
Lăn lộn ở Bắc Thành nhiều năm như vậy, địa vị xã hội của Thịnh tổng không tầm thường, có không ít người muốn lấy lòng ông ta.
Khó có thể không nghi ngờ rằng cô gái này có động cơ gì khác.
…
Giang Nguyệt không quá để ý đến chuyện này, chỉ là vội vàng tìm được số phòng, xem lại đúng rồi mới vội vàng vàng đẩy cửa đi vào.
Ngay khi cánh cửa được mở ra, bầu không khí náo nhiệt bên trong đột nhiên im bặt, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía Giang Nguyệt đang lao tới.
Tất cả mọi người đều an tĩnh, sắc mặt cũng quái dị.
Có vẻ như sự xuất hiện của Giang Nguyệt đã thay đổi hoàn toàn bầu không khí của bữa tiệc này.
Chỉ có Tiêu Kỳ Nhiên nhàn nhã ngồi trên sô pha, thần sắc lạnh nhạt, trên mặt không có bất kỳ biểu tình gì. Hắn giương mắt nhìn Giang Nguyệt, thậm chí trên mặt còn mang theo nụ cười nửa miệng. Như đang chế giễu Giang Nguyệt dễ bị lừa gạt.
Tần Di Di ở một bên cũng nhìn cô với ánh mắt đang xem kịch, chậm chạp không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào cho cuộc gọi kia.
Đầu Giang Nguyệt ong một tiếng, rất nhanh phản ứng lại.
Cô đã bị lừa!
“Giang Nguyệt, cô… cô thật sự đến đây à?”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!