Không ngừng lẩn tránh và chạy trốn khỏi những khoản nợ. Những tiếng la hét và khóc lóc. Cả những âm thanh đập phá đồ đạc, chúng như một tế bào hoại thư, không thể nào rũ bỏ hay xoá sạch.
Đó là bóng ma ám ảnh cả cuộc đời cô.
Cuối cùng, bọn họ chấp nhận lấy năm trăm triệu. Giang Nguyệt lấy điện thoại di động ra kiểm tra số dư, mới phát hiện số dư chỉ có hơn năm mươi triệu.
Năm trăm triệu là con số không nhỏ, cho dù cô có nhờ chị Trần chuyển tiền cho mình cũng sẽ cần chút thời gian.
“Muốn quỵt nợ à?” Thấy vẻ mặt do dự của Giang Nguyệt, tên tóc đỏ không khỏi châm chọc:
“Làm minh tinh mà chút tiền cỏn con này cũng không có? Hay là ngủ một giấc với anh anh em tôi, làm bọn tôi vui vẻ chút thì còn có thể xoá bỏ một khoản.”
Sắc mặt Giang Nguyệt lập tức trở nên khó coi: “Cậu có gan nói lại lần nữa?”
“Là chính miệng em trai cô nói đấy, về sau sẽ để cho chị gái hắn vui vẻ với anh em bọn tôi, cô tin không?”
Giang Nguyệt nắm chặt tay, trầm mặc nghiến răng, nuốt nước mắt ngược vào trong.
Cô tin!
Cô không hề ngạc nhiên nếu những lời này thốt ra từ miệng của Giang Dự.
Bởi vì trước đó, hắn cũng đã nói như thế không biết bao nhiêu lần.
Trong tay Giang Nguyệt không có tiền, nhưng bắt buộc phải lập tức chuyển cho tên tóc đỏ kia, thì mới coi như xong chuyện.
Cô đang chuẩn bị gọi điện cho chị Trần để xin giúp đỡ thì bất ngờ có một người quen đến.
Hoá ra là xe của Trần Tư Tề, bị trầy xước một chút do xảy ra một vụ tai nạn giao thông nhỏ, nên anh ta đến cục cảnh sát báo án.
Vừa vặn gặp phải Giang Nguyệt, lúc đầu abg còn tưởng là mình nhìn lầm, sau đó lớn tiếng xác nhận:
“Giang Nguyệt, sao cô lại đến đây?”
Giang Nguyệt vô thức quay đầu lại, nhìn thấy Trần Tư Tề trong bộ quần áo giản dị màu xám nhạt, gật gật đầu:
“Tôi có chút việc riêng cần phải xử lý.”
Tên côn đồ kia nháy mắt, sau đó lập tức lớn tiếng nói: “Cô ta nợ tiền, nếu không trả thì không thể rời đi!”
Trần Tư Tề nhìn Giang Nguyệt: “Bao nhiêu?”
Giang Nguyệt lập tức sững sờ một lúc, sau đó lắc đầu: “Không cần đâu, bây giờ tôi liên lạc với chị Trần, để nhờ chị ấy chuyển tiền…”
“Năm trăm triệu!” Tên tóc vàng để ý đôi chút, liền nhận ra Trần Tư Tề là người có tiền: “Trả năm trăm triệu, chúng tôi sẽ rời đi ngay lập tức.”
…
Cuối cùng, Trần Tư Tề giúp cô trả số tiền đó, cả hai cùng nhau bước ra khỏi đồn cảnh sát.
Giang Nguyệt đứng ở cửa, quay lại và cảm ơn Trần Tư Tề: “Cảm ơn anh, ngày mai tôi nhất định sẽ trả lại số tiền này cho anh.”
Trần Tư Tề thấp giọng cười nhẹ: “Không cần khách sáo như vậy, tôi biết tính cô trước giờ mà.”
Giang Nguyệt mím môi hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn không quên nói lời cảm ơn.
Thật ra, cô không biết phải nói thêm gì khác.
Trần Tư Tề có thể cảm nhận được, khí thế mạnh mẽ trên người cô đã dần biến mất, thay vào đó là một cảm giác bất lực nhàn nhạt.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!