Đỗ Thời Minh vừa nghe thấy điện thoại của Giang Nguyệt, lập tức muốn cắt đứt cuộc đối thoại.
Anh ta nói thẳng: “Xin lỗi Giang tiểu thư, lần này hợp đồng được kết thúc vội vàng như vậy, là Bách Kiều không đúng trước. Nhưng đây là sự sắp xếp của cấp trên, chúng tôi cũng chỉ là làm theo quy định mà thôi.”
Nói xong, Đỗ Thời Minh liền định cúp máy.
“Đỗ tổng!” Giang Nguyệt bỗng nhiên cao giọng, ngữ khí có định trước, khí thế thập phần bức người, vô cùng thuyết phục:
“Coi như công ty của anh là làm theo quy củ, vậy ít nhất cũng nên để cho tôi biết được một lý do rõ ràng, tôi rốt cuộc đã đắc tội với vị cao nhân nào?”
Một giây sau, người ở đầu dây bên kia dừng một chút, có chút khó mở miệng: “Giang tiểu thư, cô đừng làm khó tôi nữa.”
Giang Nguyệt chỉ do dự một giây, ngay lập tức mở miệng một cách chắc chắn: “Là Thịnh tổng, đúng không?”
Đỗ Thời Minh không lập tức trả lời, chỉ phục tùng mệnh lệnh nói với cô: “Cho dù nói với cô, cô cũng không thể làm gì được, tâm ý của vị kia đã quyết định rồi.”
Cúp điện thoại xong, Giang Nguyệt nhìn chằm chằm điện thoại di động rơi vào trầm tư.
Hiện tại cô có thể xác định, lần này hủy hợp đồng là xuất phát từ phía Thịnh Sóc Thành.
Cô luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Trực giác nói cho cô biết, cô nhất định là bị Thịnh Sóc Thành hiểu lầm, nhưng nguyên nhân hiểu lầm thì cô lại không xác định được.
Tiểu Diệp nghe xong chuyện này cũng buồn rầu, than thở: “Tai họa không có lý do, thật sự là tai họa không có lý do mà! Gần đây chúng ta không có lịch trình, chỉ có đi thăm Trình phu nhân, có thể đắc tội với ai chứ?”
Một câu nói vô tình của cô khiến Tĩnh Nghi cũng suy nghĩ khổ sở vỗ ót: “Có khả năng nào, Thịnh tổng chính là người thân của Trình phu nhân không?”
Vừa dứt lời, mấy người họ liền một lúc lâu không nói gì.
Tên của con gái Trình Nghênh Xuân là “A Chỉ”, mà ở bên chỗ Thịnh Sóc Thành vừa vặn có một quán trà gọi là “Niệm Chỉ trà lâu”.
Con gái của Trình Nghênh Xuân mất sớm, người vợ yêu của Thịnh Sóc Thành cũng sớm qua đời.
Giang Nguyệt sửng sốt một hồi lâu.
Trùng hợp như vậy sao?
Xâu chuỗi tất cả những chuyện này, cộng thêm câu nói của Trương Nghị chuyển đến ‘Đừng tự cho mình là thông minh’, trong nháy mắt cô liền hiểu được đầu đuôi mọi chuyện, cuối cùng cũng biết nguyên nhân xuất phát từ đâu.
Thịnh Sóc Thành đây là ám chỉ cô, không nên đầu cơ trục lợi, mưu toan có quan hệ tốt với Trình Nghênh Xuân, sau đó đổi lấy cơ hội này mà lấy ông làm chỗ dựa vững chắc cho cô.
Giang Nguyệt nghĩ thông suốt, trong lúc nhất thời có chút dở khóc dở cười.
Những gì Tiêu Kỳ Nhiên nói quả thật là một chút cũng không sai.
Trong mắt đám người có tiền này, sự ngang ngược và kiêu ngạo của cô chẳng qua chỉ là một chiêu trò mua vui lấy lòng người khác, chút tính khí trẻ con làm nũng của cô, căn bản không tính là gì.
Một nghệ sĩ thu hút sự chú ý của mọi người, dựa vào sự cổ vũ và chống lưng của người khác, có gì đáng được tôn trọng sao?
“Quên đi.” Giang Nguyệt thở phào một cái, xem như thoải mái: “Chuyện đã đến nước này, cứ thuận theo tự nhiên đi.”
Tĩnh Nghi có chút không cam lòng: “Nhưng chị bị người ta hiểu lầm, chẳng lẽ cứ như vậy quên đi?”
“Không phải mọi hiểu lầm đều có thể cởi bỏ, cũng không phải mọi lần sai lầm đều được tha thứ.”
Chị Trần đi tới, sờ sờ đầu Tĩnh Nghi: “Cô gái nhỏ, em còn trẻ, đạo lý làm người, đạo lý cư xử, em còn phải học rất nhiều.”
Đúng vậy, người có thân phận địa vị như Thịnh Sóc Thành, ông cho rằng sự thật là như thế nào thì nên như thế đó.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!