Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình ) - Giang Nguyệt

 Kiều Cẩn Nhuận rũ mi mắt nhìn cô, sâu trong mắt là ôn nhu cùng trầm tĩnh sâu không thấy đáy.  

 

Anh có thể thấy rằng cô đã đưa ra quyết định cuối cùng.  

 

“Có cơ hội đến Hoa thành thì tìm tôi nhé.” Nụ cười Giang Nguyệt vẫn ngọt ngào như trước: “Đến lúc đó, tôi sẽ chiêu đãi anh.”  

 

Kiều Cẩn Nhuận nhìn chăm chú vào cô, tay nhét trong áo blouse trắng nhiều lần muốn rút ra, cuối cùng anh vẫn lấy đồ trong túi ra.  

 

“Cái gì thần mà thần thần bí bí vậy?” Giang Nguyệt tiến lại gần cười vô tâm với anh: “Anh sẽ không chuẩn bị quà chia tay cho tôi chứ?”  

 

“Đúng là bị cô đoán trúng.” Kiều Cẩn Nhuận cong môi cười cười, giống như không còn cách nào khác với cô, đưa tay lên trước mặt cô.  

 

Lúc anh mở lòng bàn tay ra, bên trong là một bông hồng gỗ được chạm khắc cực kỳ tinh xảo, đến gần còn ngửi thấy mùi hương gỗ rất dễ chịu.  

 

Giang Nguyệt “Oa” một tiếng, ánh mắt tỏa sáng, cô giơ ngón tay lên muốn chạm vào, nhịn không được lẩm bẩm:   

 

“Hoa hồng thật xinh đẹp.”  

 

Cô chưa từng thấy qua bông hoa hồng được chạm khắc từ gỗ mà chân thực như vậy. Ngay cả những nếp gấp của mỗi cánh hoa trên đó cũng đều sống động như thật, tựa như sức sống đang bừng bừng nở rộ.  

 

“Tôi nghĩ cô chắc là không thiếu hoa hồng, nhưng đóa này vĩnh viễn sẽ không tàn, có thể cất giữ thật lâu.” Anh nói rất bình thản, nhưng bên môi lại mang theo ý cười.  

 

Giang Nguyệt chần chờ vài giây, sau đó không xác định hỏi anh: “Cái này cũng là lúc trực đêm nhàm chán khắc sao?”  

 

“Không, là đặc biệt khắc vì cô.”  

 

Lúc anh nói lời này ngữ khí cực kỳ bình tĩnh, ánh mắt cũng rất trầm ổn, giống như một lời trình bày, đồng thời cũng là một lời tỏ tình cực kỳ trịnh trọng.  

 

Giang Nguyệt sửng sốt.  

 

Cô bỗng nhiên cảm thấy bông hồng đang nắm trong lòng bàn tay có chút nóng rực, hô hấp cũng chậm đi:   

 

“Bác sĩ Kiều...”  

 

“Đừng quá để ý.” Kiều Cẩn Nhuận liếc nhìn Giang Nguyệt một cái, chậm rãi nói: “Nếu như không phải lo lắng sẽ không còn cơ hội nói ra miệng, tôi cũng sẽ không nói ra làm cô khó xử.”  

 

Giang Nguyệt hít một hơi thật sâu.  

 

Lời tỏ tình như vậy thật sự là bất ngờ không kịp đề phòng. Trong lúc nhất thời cô mất đi năng lực ngôn ngữ, chỉ biết ngơ ngác đứng tại chỗ.  

 

Kiều Cẩn Nhuận nhìn cô trong chốc lát, sau đó lại bất đắc dĩ mỉm cười, thở dài:   

 

“Nhát gan. Nếu biết trước sẽ dọa cô thành bộ dáng này, tôi sẽ không nói nữa.”  

 

Giang Nguyệt nhất thời không biết nên tiếp tục như thế nào.  

 

Hai người lại đi về phía trước vài bước, đi tới trước một cái ghế dài rồi ngồi xuống.  

 

Thời tiết ở Bắc Thành khô ráo, bầu trời cũng xanh và sạch sẽ hơn, những đám mây giống như đang tạo cảnh.  

 

Hoàng hôn đã bắt đầu nhuộm đỏ cả bầu trời, giống như một bức tranh màu xanh được cuộn lên một lớp màu đỏ lửa.  

 

“Còn nhớ lúc trước tôi đã nói gì với cô không?”   

 

“Nếu cô không thể sống cho chính mình, hãy sống cho người khác, sống cho những người yêu thương cô, đừng để họ buồn.”  

 

Kiều Cẩn Nhuận nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng mang theo nụ cười nhạt: “Giang Nguyệt, nếu như, ý tôi là nếu...”  

 

"Nếu có một ngày cô buộc phải từ bỏ và muốn từ bỏ, tôi hy vọng rằng tình cảm của tôi dành cho cô có thể trở thành sợi dây cuối cùng níu giữ cô lại."  

 

Giang Nguyệt rơi nước mắt, từng giọt, từng giọt, rất nhanh liền phủ đầy mặt của cô.  

 

Lúc rời đi, đuôi mắt Giang Nguyệt vẫn đỏ hoe, cô cố gắng nở nụ cười, động tác vẫy tay cực kỳ khoa trương mà nói lời tạm biệt với Kiều Cẩn Nhuận:  

“Hôm nào đến Hoa thành, tôi nhất định sẽ mời anh ăn cơm.”  

 

“Được, lần sau gặp lại.”  

 

Nhưng hôm nào là khi nào? Lần sau là lần nào?  

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận