Bay từ Bắc Thành đến Hoa Thành phải mất mấy tiếng đồng hồ, tối hôm qua Giang Nguyệt ngủ không được lâu. Nên hôm nay sau khi lên máy bay, cảm thấy buồn ngủ, cô liền đeo bịt mắt rồi bắt đầu ngủ.
Nhưng trên máy bay xóc nảy, Giang Nguyệt ngủ cũng không được sâu.
Chờ đến khi máy bay hạ cánh, cô mới mơ mơ màng màng đẩy bịt mắt lên, híp mắt nhìn bãi đất trống dài ngoài cửa sổ máy bay, ngáp ngắn ngáp dài duỗi lưng một cái, quanh mắt xuất hiện viền thâm nhàn nhạt.
Giang Nguyệt đội lên nón lưỡi trai màu đen, đeo lên chiếc kính đen, thêm cái khẩu trang màu đen nữa, trang bị chặt chẽ, cả người đều được che kín.
Vốn ban đầu chị Trần còn bảo Tiểu Diệp đến đón, Giang Nguyệt lại lấy lý do sợ phiền phức mà từ chối.
Bây giờ đã bước vào mùa hè, khu vực cây xanh trong Hoa Thành tràn ngập mùi thơm của hoa lan, những khu nhà nổi tiếng trong thành phố cũng tràn ngập trong biển hoa.
Ngay cả nhành cây quế ở hai bên đường cũng vươn cành lá chênh vênh, có cành nghiêng, có cành thẳng, trên từng cành lá cũng nở những chùm hoa nhỏ màu cam.
Hoa Thành đúng thật sự là thành phố lãng mạn.
Nhưng sau khi nghĩ lại, cũng không phải là hoàn mỹ.
Hoa Thành đối với những người bị dị ứng phấn hoa, chỉ sợ rằng đây là nguồn gốc của cơn ác mộng. Cũng giống như đa số người Bắc Thành đều thích ngắm cảnh tuyết rơi dày đặc vào mùa đông, còn cô lại cảm thấy những ngày đó trôi qua rất khó khăn.
Trên đời này không có chuyện gì là hoàn toàn tốt hay xấu cả, mỗi người đều có sự chật vật và rực rỡ của riêng mình.
…
Về đến nhà, chị Trần, Tiểu Diệp và còn có cả Tĩnh Nghi đều ở đây, nhìn thấy cô trở về, ai nấy đều nhìn cô chằm chằm.
“Sao tất cả đều ở nhà?” Giang Nguyệt đi qua, ngồi trở lại trên sô pha, nhìn ba người có mặt: “Trần Tư Tề không sắp xếp công việc khác cho mọi người à?”
Đây là một trong những yêu cầu của Giang Nguyệt.
“Sắp xếp thì có sắp xếp, nhưng đây là mọi người muốn đón em trở về.”
Chị Trần bước qua, giúp Giang Nguyệt lấy xuống mũ lưỡi trai đen trên đầu xuống:
“Em đã sắp xếp ổn thoả tất cả cho bọn chị, còn em thì sao, có tính toán gì chưa?”
Giang Nguyệt cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của chị Trần, chỉ nói trên máy bay mình còn chưa được ăn cái gì, bảo Tĩnh Nghi nấu giúp mình một bát mì ăn liền.
Chân tay Tĩnh Nghi lanh lợi, động tác nhanh nhẹn, rất nhanh đã từ trong nhà bếp mang ra một bát mì, trong bát còn tâm lý cho thêm hai cây cải nhỏ và một cái trứng lòng đào.
Giang Nguyệt cúi đầu ăn, chị Trần biết cô cố ý không muốn nói đến nên cũng chỉ cười nói:
“Chị thấy, chi bằng chị mở một nhà hàng, còn các em thì theo chị rửa chén đi.”
“Cũng không phải là không được nha.” Giang Nguyệt ngẩng mặt cười đáp, tiếng đũa va vào thành bát phát ra tiếng leng keng rất thanh thuý.
Tĩnh Nghi lập tức tiếp lời: “Sở trường của em là nấu các món ăn gia đình, em có thể làm phụ bếp cho chị.”
Tiểu Diệp cũng không cam lòng yếu thế: “Còn em nữa, giọng em lớn lắm, em có thể đứng ở cửa để gọi khách. Em cũng có thể ra tay dọn dẹp những tên đàn ông nào uống nhiều hay cố ý đến quậy phá.”
Từ trước đến nay Tiểu Diệp luôn là người vô tư, chỉ nói vài câu đã chọc cho người khác ôm bụng cười to.
“Vậy nên đặt tên gì cho nhà hàng đây.”
“Đặt là ‘Nhà hàng chị Trần’ đi, nghe rất gần gũi.”
Mấy người nhiệt tình thảo luận vấn đề này, như thật sự sẽ đem chuyện này trở thành chuyện nghiêm túc vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!