Tiết An không dám lộ ra vẻ tức giận, cậu biết ông chủ nhà mình đợi một đêm, nhưng không đợi được Giang Nguyệt tới, cậu ta liền biết mình lại đoán sai.
Mấy năm nay năng lực làm việc của cậu coi như không tệ, nhưng sao gần đây luôn liên tiếp phạm sai lầm?
Cậu ta bắt đầu nghi ngờ bản thân mình.
Xe dần dần chạy đến gần Thụy Uyển, Tiết An đánh tay lái, từ trong ngõ nhỏ đi vào, liền phát hiện có một bóng người đứng ở cửa lớn.
Ánh đèn ban đêm kéo bóng người nọ rất dài, nhìn qua bóng lưng, hẳn là một người phụ nữ, dáng người cao gầy.
Giống như là Giang Nguyệt.
Tiết An lập tức nắm chặt tay lái, tim đập nhanh hơn: “Tiêu tổng, cửa Thụy Uyển hình như có người.”
Tiêu Kỳ Nhiên đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần, nghe được câu này lập tức nhấc mắt lên, trong nháy mắt nhìn thấy bóng người ở cửa, ánh mắt liền tối sầm lại.
“Chị Giang Nguyệt không phải là tới nơi này tìm ngài chứ?” Tiết An so với Tiêu Kỳ Nhiên còn kích động hơn, cảm thấy có cơ hội đền đáp tội lỗi lúc nãy:
“Tôi đã nói mà… chị ấy tuyệt đối không có khả năng quên sinh nhật của ngài.”
Hô hấp của Tiêu Kỳ Nhiên run lên, lòng bàn tay hơi nắm chặt.
Nếu đó là cô…
Nếu như là cô, lúc này nói cái gì anh đều sẽ xin lỗi cô, nên giải thích cũng sẽ giải thích rõ ràng.
Trong đêm nay, anh nhất định sẽ giải quyết tất cả các hiểu lầm.
Cô tha thứ hay không tha thứ không quan trọng, nhưng ít nhất đừng tiếp tục hiểu lầm anh.
Xe vừa dừng lại, không đợi Tiết An quay đầu nói chuyện, Tiêu Kỳ Nhiên trực tiếp mở cửa xe đi xuống. Lúc đi về phía người đang chờ đợi ở cửa, bước chân của hắn cũng không tự chủ được tăng nhanh.
Cuối cùng, ở khoảng cách ước chừng năm mét, bước chân của Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại tại chỗ.
Đêm ở Bác thành có một loại cảm giác trống vắng và yên tĩnh, không khí đầu thu hít vào trong cổ họng có chút đau, nhưng vẫn có thể chịu được.
Tiêu Kỳ Nhiên chăm chú nhìn bóng lưng của người kia vài giây, giống như đang nghiêm túc cẩn thận xác nhận nó.
Cuối cùng hắn hít vào một hơi thật sâu, ngay cả vui mừng vừa rồi cũng trở nên yên tĩnh.
Không phải Giang Nguyệt!
Tiêu Kỳ Nhiên nhất thời mất đi hứng thú, cúi đầu không có dự định tiến thêm một bước, chỉ đứng lại tại chỗ, trong tay lấy bật lửa, châm thuốc.
Ánh lửa chập chờn rồi tắt trong lòng bàn tay, bóng người của hắn chợt hiện ra rồi biến mất.
Âm thanh rất nhỏ, nhưng nó rất rõ ràng vào ban đêm.
Người phụ nữ ở cửa xoay người, lúc nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên, trong mắt cô ấy đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó lấy lại bình tĩnh:
“A Nhiên, chúc mừng sinh nhật.”
Tiêu Kỳ Nhiên không trả lời, mà chỉ châm một điếu thuốc, khói bốc lên trong không khí lạnh, tay áo sơ mi của hắn cũng nhiễm đầy mùi thuốc lá.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới bộ quần áo mình vừa mới thay, trái tim cảm thấy trống rỗng.
Thấy hắn không nhúc nhích, Ngu Vãn cất chân đi về phía hắn, thanh âm dịu dàng nhẵn nhụi: “Em nhớ không lầm, hôm nay là sinh nhật của anh đúng không?”
Một lát sau, Tiêu Kỳ Nhiên mới không mặn không nhạt “Ừ” một tiếng, trong giọng nói không có quá nhiều cảm xúc:
“Cô không cần phải đặc biệt tới đây, tôi chưa từng tổ chức qua sinh nhật.”
“Em biết trước đây anh chưa bao giờ tổ chức sinh nhật.” Ngu Vãn đã quen với sự lạnh nhạt của hắn, chỉ từng bước tới gần hắn, ý cười trên mặt cũng càng ngày càng đậm:
“Nhưng mà, hiện tại không giống trước kia mà.”
Tiêu Kỳ Nhiên liếc cô ta một cái, thanh âm trầm thấp: “Không có gì khác biệt.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!