Hắn bày mưu tính kế, tất cả đều kiểm soát nắm giữ mọi thứ trong tay, duy chỉ có cô là một mắt xích mà hắn đã bỏ lỡ.
“Bỏ đi.” Tiêu Kỳ Nhiên tiếp tục nói: “Tôi hy vọng cô hiểu rằng tôi không yêu cô nhiều như cô nghĩ, cũng sẽ không tìm thấy bất kỳ người nào thay thế cho cô. Sở dĩ năm đó có thể nói kết hôn với cô, cũng là bởi vì Tiêu gia cần một người phụ nữ đến để nối dõi tông đường. Còn đối với tôi mà nói, người này là ai đều cũng có thể.”
Ngữ khí của hắn rất bình thản, nhưng Ngu Vãn lại cảm thấy hô hấp rất ngột ngạt, không thể tin hỏi ngược lại hắn: “Coi như là như vậy, Tiêu gia hiện tại không cần sao?”
“Cần.” Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên vô cùng trầm tĩnh: “Chỉ là hiện tại người này, đã không còn là ‘ai cũng có thể’ nữa rồi.”
Cả người Ngu Vãn cứng ngắc, chỉ cảm thấy đêm nay mình đã nhận một cú sốc quá lớn, môi cô trở nên tái nhợt, thanh âm cũng bắt đầu run rẩy:
“Vậy tại sao anh lại phái người đón em về nước, vì sao lại đồng ý ký em vào Giang San?”
Cô không tin giữa nam nữ sẽ có tình bạn đơn thuần, càng không tin Tiêu Kỳ Nhiên chỉ đơn giản là vì muốn giúp đỡ cô: “Em không tin, em không tin anh đơn giản chỉ là tiện tay giúp đỡ.”
“Ngu Vãn, tôi nhớ rõ trước kia cô so với bây giờ còn hiểu chừng mực hơn.” Tiêu Kỳ Nhiên nhướng mày:
“Có một số lời tôi không muốn nói quá thẳng thắn, nhưng tôi cảm thấy trong lòng cô hẳn là biết rõ.”
“Tôi giúp cô, đơn giản là bởi vì Bạch Hạc quá ầm ĩ, tôi không muốn con bé đến chỗ dì của tôi cáo trạng, không có gì hơn.”
Ngoài ra lý do này, còn có một lý do khác.
Lúc trước ở trong quán bar, Tiêu Kỳ Nhiên quan sát thấy ấn tượng của Bạch Hạc đối với Giang Nguyệt không tính là kém, hai người ở chung cũng hài hòa, về sau nói không chừng có thể để Bạch Hạc hỗ trợ một chút.
Con gái mà, luôn có thể nói chuyện tình cảm, khuyên nhủ nhau.
Lời đã đến nước này, Tiêu Kỳ Nhiên đã bắt đầu cảm thấy nhàm chán, ánh mắt của hắn xẹt qua trên người cô ấy, nghĩ đến những lời đồn thổi nói rằng Giang Nguyệt giống Ngu Vãn.
Hắn lơ đãng nhếch môi.
Giống ở đâu?
Từ ngoại hình cho đến khí chất, đến tính cách cùng hành vi, không có một chút giống nào.
Thật là đau đầu.
Hắn lại rút ra một điếu thuốc khác, ngậm vào miệng, bắt đầu châm lửa, giọng điệu thản nhiên:
“Ân tình này là Bạch Hạc cho cô, nếu cô thật sự cảm thấy cảm kích, liền sớm thích ứng với thân phận nghệ sĩ đi, công ty tôi không nuôi người lười biếng.”
“Hơn nữa, nên nói rõ ràng với Bạch Hạc rằng tôi sẽ cảm thấy phiền nếu con bé cần yêu cầu thêm nhiều thứ.”
Nói tới đây, trong mắt hắn lộ ra vẻ bực bội, không coi ai ra gì đi ngang qua Ngu Vãn, đi về phía Thụy Uyển.
Lúc hai người lướt qua, Ngu Vãn cứng rắn muốn kéo tay hắn giữ lại, nhưng bị hắn nhanh chóng né ra.
Giống như lần cuối cùng cô ấy hôn hắn ta.
Hóa ra sự từ chối của hắn đã rõ ràng từ đầu đến cuối, nhưng cô vẫn không nhận ra mà vẫn chìm đắm trong đó.
...
Thụy Uyển đã được sang tên trên danh nghĩa Giang Nguyệt, nhưng cô một lần cũng không có tới xem qua, mật khẩu vẫn là nguyên như cũ.
Tiêu Kỳ Nhiên mở cửa, lấy tay chống vách tường, thay giày ở cửa rồi bước vào.
Hắn đã không còn nhớ được, lần trước trở về Thụy Uyển là khi nào.
Bình thường có dì giúp việc thường xuyên đến quét dọn, nhưng một khi phòng ốc không có người ở, mặc dù được quét dọn sạch sẽ đến đâu, vẫn có cảm giác bụi bặm.
Trong phòng đồ đạc được trang bị đầy đủ. Mọi thứ đều được đặt ở vị trí ban đầu, nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy trống rỗng.
Một ngôi nhà không có người ở sẽ trở nên lạnh lẽo.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!