Anh di chuyển cơ thể từ từ đến gần trước mặt cô, bóng tối bao phủ lên mặt anh, ánh đèn trong xe vốn đã mờ mịt giờ lại càng u ám hơn, dường như không thể nhìn thấy rõ mặt của anh.
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt đang treo trên khóe mắt cô.
Những nơi đôi môi mỏng đi qua, đặc biệt vô cùng nóng bỏng.
“Em nói đúng, đều tại tôi không tốt, tôi không có tư cách yêu cầu em tha thứ cho tôi.”
Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên vô cùng dịu dàng, nghe kỹ lại thì lại giống như đang lấy lòng cầu xin sự tha thứ, giống như là đang dụ dỗ:
“Em đừng khóc nữa, được không?”
Vào giờ khắc này, tất cả mọi thứ đều rất yên tĩnh, thoáng chốc đầu óc Giang Nguyệt trống rỗng.
Hai tay anh trượt xuống ôm lấy eo cô, bộ âu phục trên vai phải cũng theo đó trượt xuống, chỉ còn lại một nửa treo trên người cô, trong đôi mắt đen thẫm của anh tràn đầy vẻ si mê.
Cô ngẩng mặt lên, trong vô thức đôi môi đỏ hơi mở ra.
Rượu còn chưa tan hết, hai gò má cô ửng ửng hồng, hai mắt mở to, hiển nhiên bản thân cô cũng không biết hiện tại bản thân hấp dẫn đến nhường nào.
Cũng may vừa rồi không để cô về một mình, nếu không cũng không khó để tưởng tượng nó sẽ nguy hiểm cỡ nào.
Lúc này tâm trí của Tiêu Kỳ Nhiên bị phân tán, nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mỏng manh kia, anh có chút thất thần, cuối cùng không tự chủ được mà hôn lên môi Giang Nguyệt.
Ban đầu nụ hôn của anh rất nhẹ nhàng, nhưng sau khi đã nếm đủ mùi vị trên môi, nụ hôn bắt đầu đòi hỏi tiến sâu hơn vào trong khoang miệng.
Từ nụ hôn này, Giang Nguyệt có thể cảm nhận được sự kiềm chế và nhẫn nhịn của anh.
Hơi thở của anh dần dần trở nên nóng bỏng, ngay cả hô hấp cũng trở nên hỗn loạn, ngón tay luồn vào trong tóc cô, ép cô đến gần anh hơn nữa.
Cách một tầng vải lụa, Giang Nguyệt vẫn có thể cảm nhận được lòng bàn tay nóng như lửa đốt của anh từ da thịt sau lưng truyền đến.
Tác dụng của rượu khiến con người ta buông thả, mơ màng, cộng thêm sự thúc đẩy của nội tiết tố khiến cho đầu óc nhất thời choáng váng, quên hết tất cả mọi thứ xung quanh.
Rất nhanh, dưới sự tấn công của anh, cả người Giang Nguyệt mềm nhũn. Cơ thể cô theo thói quen vô thức dựa vào trong lòng anh, trong khoang miệng đều tràn ngập hơi thở của anh.
Không gian bên trong khoang xe tràn ra tiếng nước nho nhỏ.
“Xuống xe!”
Giọng của Tiêu Kỳ Nhiên khàn khàn trầm thấp, mệnh lệnh đơn giản dứt khoát, ngữ điệu cũng dường như là dùng hết sức để cố bình tĩnh.
Tài xế hiểu ý, không hỏi thêm một câu, với tố chất chuyên nghiệp của mình, trong lòng anh ta đã hiểu tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra, và đó cũng không phải là chuyện mà một tài xế như anh ta có thể dò xét.
Lúc cửa xe đóng lại, cũng đem cảnh xuân trong xe đóng lại.
Bên trong xe giờ chỉ còn lại hai người bọn họ.
Cả người Giang Nguyệt khô nóng, liên tục thở dốc, đôi mắt lúc nào cũng ướt át, giống như một con hươu bị lạc trong rừng rậm.
Hơn ai hết, cô biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ làm trong xe.
Anh ôm lấy eo cô, để cô ngồi lên đùi mình, trong nội tâm cô muốn né tránh. Nhưng sức lực đôi tay của người đàn ông quá mạnh mẽ, bàn tay to vịn lấy mông cô, để cô ngồi lên người anh.
Với khoảng cách cực kỳ xấu hổ nhưng lại thân mật này, từng xúc giác trên người cô đều có thể cảm nhận được cơ bắp săn chắc của anh, khuôn mặt cô trong nháy mắt trở nên nóng bừng. Đại não bắt đầu thiếu dưỡng khí, cô nhắm mắt lại, sa đọa hưởng thụ khoái cảm vui vẻ ngắn ngủi này.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!