Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình ) - Giang Nguyệt

 “Tôi lạnh.” Giang Nguyệt cảm giác được động tác của Tiêu Kỳ Nhiên, lo lắng hắn sẽ làm chuyện gì đó, lập tức khẩn trương túm chặt cổ áo, hết sức đề phòng.  

 

“Em lạnh cái gì? Trên người mặc quần áo của người đàn ông khác, hiện tại ở trong ngực tôi, mới vừa rồi còn bị tôi hôn, em còn có thể lạnh hả?”  

 

Rõ ràng là nói rất tùy tiện, nhưng vẫn nghe ra có mùi chua chua như là làm đổ thùng giấm.

Lúc này, tay của Tiêu Kỳ Nhiên đã để sau đầu Giang Nguyệt, lòng bàn tay nhẹ nhàng vòng qua eo cô, ôm cô vào trong lòng.   

 

Anh hơi cúi người về phía trước, tay kia véo mặt cô, ngón tay cái xoa xoa cánh môi cô, bình tĩnh tố cáo Giang Nguyệt.   

 

Giọng của anh khẽ nâng lên, lại lẩm bẩm với chính mình, nhưng rõ ràng là nói cho cô nghe:  

 

“Nếu lạnh, người bị lạnh cũng phải là tôi mới đúng.”  

 

“Tôi mua cho em một trăm căn nhà, tôiphải cúi đầu cho phép em sống với những người đàn ông khác, trái tim của tôi đã lạnh lắm rồi.”  

 

Anh nắm lấy tay cô, đặt bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô lên lồng ngực mình, ngang ngược nói:  

 

“Không tin thì em sờ đi, nơi này không phải rất lạnh sao?”  

 

Ngực anh rõ ràng nóng bừng.   

 

Bị Tiêu Kỳ Nhiên dỗ ngọt như vậy, Giang Nguyệt cảm thấy vô cùng xấu hổ, muốn rút tay ra khỏi người anh:  

 

“Đáng đời anh.”  

 

Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy buồn cười, giọng điệu rất nhẹ nhàng: “Tôi đáng bị như vậy, là lỗi của tôi, tôi tự phê bình, được không?”  

 

Tiêu Kỳ Nhiên ngoan ngoãn và nghe lời như chú chó tha được mồi lớn, nhưng thái độ của anh ấy thay đổi rất nhiều làm cho người khác cũng khó nhận ra Tiêu Kỳ Nhiên của lúc trước.   

 

Giang Nguyệt sững sờ gật đầu, cô chắc chắn một trăm phần trăm, chỉ cần bây giờ cô mềm lòng một chút thì sẽ hoàn toàn chìm đắm trong sự dịu dàng của anh.   

 

Trong nháy mắt, cô thật muốn mơ hồ chìm đắm trong sự ôn nhu này, không truy cứu những thứ nhỏ nhặt khác, có thể mơ hồ là tốt nhất.   

 

“Em nói cho tôi biết, em còn muốn tôi chờ bao lâu nữa?” Anh gạt mái tóc dài bên cạnh khuôn mặt của cô, muốn nhìn rõ mắt cô:  

 

“Cho tôi một thời gian cụ thể là được, bất kể là dài hay ngắn.”  

 

Giọng điệu thành thạo đối với mọi thứ của Tiêu Kỳ Nhiên khiến Giang Nguyệt tỉnh lại một chút từ giấc mộng của mình.   

 

Cô vừa định mở miệng thì điện thoại trong túi vang lên.   

 

“Nguyệt Nguyệt, em đi đâu vậy?” Chị Trần ở đầu dây bên kia lo lắng hỏi cô: “Có muốn chị đến đón em không?”  

 

“Không, em đã đến dưới nhà rồi.” Giang Nguyệt hắng giọng, giọng nói khàn khàn theo cảm xúc:  

 

“Em lên ngay đây.”  

 

“Giọng mũi nặng quá, em mắc mưa à?” Chị Trần cảm thấy có gì đó không ổn: “Chị nấu chút canh gừng cho em làm ấm, một lát nữa về Tĩnh Nghi sẽ mở cửa cho em.”   

 

Giang Nguyệt xấu hổ muốn chết.   

 

Giang Nguyệt còn chưa kịp giải thích, điện thoại đã bị người đàn ông lấy đi rồi cúp máy, anh cười cười nhìn cô, ra vẻ hiểu biết hỏi:  

 

“Giọng mũi sao lại nặng như vậy, em thật sự bị cảm sao?”  

 

Cô tức giận nhìn chằm chằm anh.   

 

“Tôi phải về đây.” Giang Nguyệt che mặt, hai bên tai nóng đỏ như lửa đốt, cố gắng thoát khỏi vòng tay anh.   

 

“Em còn chưa trả lời.” Tiêu Kỳ Nhiên không còn ôm lấy Giang Nguyệt nữa mà chuyển sang nắm lấy cổ tay cô:  

 

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận