Lục Triển Ti lúc này mới biết được chân tướng, sửng sốt: “Cái gì? Sao anh không nói sớm hơn?”
Hắn bối rối quay đầu đuổi theo Giang Nguyệt, lại đụng phải Tiêu Kỳ Nhiên. Sắc mặt đối phương cực lạnh, vô cùng lãnh đạm nhìn hắn.
Người đàn ông mặc âu phục giày da đứng trước mặt, giống như một bức tường thật dày.
Lục Triển Ti kinh ngạc hai giây, giọng điệu đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Tiêu tổng, xin nhường đường.”
Tiêu Kỳ Nhiên không động đậy, vẫn chắn trước mặt hắn, ngữ khí ngắn gọn: “Giang Nguyệt không muốn gặp anh.”
“Đây là chuyện giữa tôi và cô ấy.” Lục Triển Ti nhìn Tiêu Kỳ Nhiên, đột nhiên trở nên cảnh giác:
“Tiêu tổng, anh không có quyền đưa ra quyết định thay cô ấy.”
Anh ta thẳng lưng, nghiêm túc cảnh cáo: “Xin hãy tôn trọng Giang Nguyệt.”
“Vừa rồi anh cũng đã tôn trọng cô ấy đó à?” Tiêu Kỳ Nhiên híp mắt lại, ngậm một điếu thuốc vào miệng, bật lửa vừa đốt lên liền rít một hơi, nhả khói ra:
“Lúc anh không biết chân tướng, bừa bãi vu khống cô ấy. Sao lúc đó không nói tôn trọng cô ấy?”
Lục Triển Ti á khẩu không nói nên lời.
Suy nghĩ một chút, anh ta lại nói: “Tôi sẽ gặp và xin lỗi cô ấy vì chuyện vừa rồi.”
Mặt của Tiêu Kỳ Nhiên vẫn vô cảm như cũ: “Anh cảm thấy cô ấy sẽ tha thứ cho anh sao? Lúc nói ra miệng, sao không nghĩ tới hậu quả?”
Lời nói của anh vẫn không chút lưu tình: “Anh là tiền bối mà Giang Nguyệt kính trọng, là đàn anh trong ngành của cô ấy. Anh có bao giờ nghĩ đến lời của mình sẽ có bao nhiêu tổn thương đối với cô ấy không?”
Mấy câu này khiến Lục Triển Ti không còn mặt mũi đối mặt với Giang Nguyệt.
Tiêu Kỳ Nhiên không phải cất công quay lại đây để thuyết giảng cho Lục Triển Ti, hắn đi vào lấy âu phục đi ra rồi mới chậm rãi nói:
“Nhưng có một câu anh nói đúng, tôi ra tay hỗ trợ, đúng thật là chỉ vì Giang Nguyệt.”
Lục Triển Ti ngẩn ra.
“Nhưng không giống như anh đã nghĩ!” Khi nói ra lời này, Tiêu Kỳ Nhiên không còn cảm giác cao siêu và xa cách nữa, giọng điệu rất thẳng thắn: “Tôi chỉ muốn cô ấy được vui vẻ.”
Tiêu Kỳ Nhiên nói xong, vội vàng rời đi.
Khi anh ra đến ven đường, Giang Nguyệt vẫn còn ngồi xổm ở trước cửa khách sạn đếm xe. Cô nhìn từng chiếc xe chạy nhanh qua trước mặt mình, lâm vào trạng thái ngẩn người.
Cô cũng không phải cố ý chờ Tiêu Kỳ Nhiên, mà là bởi vì giờ này là giờ cao điểm, bắt taxi cần phải chờ lâu.
“Còn chưa đi?”
Tiêu Kỳ Nhiên đi tới, ngồi xổm xuống theo Giang Nguyệt, hỏi cô có lạnh không.
Giang Nguyệt quay đầu nhìn Tiêu Kỳ Nhiên một cái, rồi lại không coi ai tiếp tục đếm xe.
Bị anh cắt ngang như vậy, cô cũng quên mình đã đếm đến bao nhiêu rồi.
“Đứng lên đi, tôi đưa em về.” Anh cúi người lại gần, ngữ khí bình thản, không cho cô có cơ hội cự tuyệt.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!