Bên trong xe vò cùng ngột ngạt, Giang Nguyệt khó khăn mở miệng:
“Có thể hạ cửa xe xuống một chút được không?”
Âm thanh khàn khàn phát ra mà ngay cả chính cô cũng chưa từng nghe qua, trong giọng điệu còn có một loại tà mị quyến rũ chết người.
Tiêu Kỳ Nhiên cúi đầu liếc cô một cái, sau đó mở cửa kính xe ra. Sau cơn mưa đem theo những làn gió mát mẻ, trong nháy mắt từ cửa sổ thổi vào, cũng xua đi cảm giác khò nóng trên da cô.
Giang Nguyệt sửa sang lại quần áo, còn Tiêu Kỳ Nhiên cầm lấy điện thoại di động gọi điện thoại, thấp giọng ra lệnh: “Ăn no thì trở về đây.”
Rất nhanh, Tiết An đã “ăn no trở về”, trong tay còn mang theo một túi nilon, bên trong có hai cái bánh mì cùng hai chai nước.
Giang Nguyệt rất đói, chỉ một lúc sau đã ăn xong một trong số đó, ăn quá nhanh nên có chút nghẹn, cỏ lại mở chai, chậm rãi uống nước.
Toàn bộ quá trình đều không chú ý tới hình tượng cá nhân, sau khi uống nước xong thì vặn nấp chai, dùng lòng bàn tay quẹt một cái, lau đi nước trên khóe miệng, mỗi động tác đều vô cùng lưu loát quen thuộc.
Giống như đã trở thành thói quen của cô.
Tiết An mặt ngoài không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng lại điên cuồng thắc mắc.
Tại sao cô gái này lại ăn như quỷ đói vậy?
Nhưng trên thực tế, trong nhiều đêm cô ấy đều giống như vậy. Giang Nguyệt nhanh chóng nhìn về phía cái túi.
Tiêu Kỳ Nhiên như đoán được tâm lý cô đang do dự cái gì đó: “Tôi không ăn, cả hai cái đều là của cỏ.”
Giang Nguyệt nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, xé mở túi bánh mì thứ hai.
Cô vẫn mặc bộ quần áo vừa rồi ở quán bar, áo hai dây màu đen ngắn, có thế lộ ra xương quai xanh của cò, còn có đường eo mềm mại.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Kỳ Nhiên dẫn phụ nữ về Thụy Uyển.
Thụy Uyển là biệt thự anh mua trước đó, tuy rằng có chút vắng vẻ, nhưng phong cách trang trí tổng thế rất phong phú. Trên tường treo một số bức tranh nghệ thuật cá nhân, trong phòng còn bày mấy bình hoa cổ thoạt nhìn rất có giá trị, trên vách bình in một vài hoa văn độc đáo.
Giang Nguyệt đứng ở trong phòng ngắm nghía, cô nhìn rồi lại nhìn. Tiêu Kỳ Nhiên lười biếng đi vào phòng khách, quay đầu lại ngó cô một cái:
“Sửng sốt cái gì đấy?”
“Không giống với tưởng tượng của tòi.”
Tiêu Kỳ Nhiên xoay người, nhàn nhã hỏi lại cô: “Sao lại không giống vậy?”
Giang Nguyệt nhếch môi, thẳng thắn trả lời: “Tôi cho rằng sẽ là phong cách trang trí màu xám trắng tương đối đơn giản một chút, những tống tài trong tiểu thuyết đều như thế mà.”
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm cò vài giây, sau đó nở nụ cười nhạt: “Giang Nguyệt, đọc tiếu thuyết ngôn tình ít thôi.”
Giang Nguyệt thè lưỡi, không phản bác lại anh, sau đó rất nhanh đã có người làm đem khăn khô cùng quần áo ngủ của con gái lên cho cò.
Giang Nguyệt đi qua nhìn thoáng qua kích thước trên thẻ, nhỏ giọng nói thầm trách vài câu rồi lại yên lặng thả trở về.
“Có vấn đề gì không?” Tiêu Kỳ Nhiên hứng thú nhìn cò.
Giang Nguyệt nghiêng đầu: “Kích thước của nội y quá nhỏ, không phải size của tôi, tôi không mặc được.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!