Cô có vạn lời muốn phàn nàn trong cổ họng nhưng vẫn kìm lại.
Đại ca cái gì chứ, rõ ràng là Thái tử gia, rất khó hầu hạ.
Anh ta không chỉ mua vé máy bay cùng chuyến bay với cô mà ngay cả khi đã hạ cánh rồi thì cò đi đâu, anh ta cũng đi theo đỏ, Giang Nguyệt cảm thấy phiền không thòi: “Thịnh cảnh
Tây, anh không có việc gì khác để làm sao?”
“Tôi không có bạn bè nào khác ở đây.” Thịnh cảnh Tây trả lời rất thản nhiên: “Theo cò đi dạo khắp nơi cũng rất thú vị, không phải cô muốn chụp ảnh tuyên truyền ư, dẫn tôi đi xem đi.”
Giang Nguyệt:…
Cuối cùng cò vẫn đưa Thịnh cảnh Tây đến Giang San.
Nhà sản xuất của bộ phim này vốn là Giang San , hơn nữa nhà phát hành lại là Tiêu Kỳ Nhiên, cho nên phần lớn công tác tuyên truyền tiếp theo của bộ phim đều do Giang San toàn quyền phụ trách.
Công ty có cả gương mặt cũ và mới, khi Giang Nguyệt bước vào, cô vẫn có cảm giác như đang ở một thế giới khác.
Có người nhìn về phía cô, ánh mắt thoáng chốc dừng lại trên người cô, có người tò mò về sự xuất hiện của cò nhưng không dám tiến tới hỏi.
Bất kể là người mới hay người cũ trong công ty, khuôn mặt của Giang Nguyệt đều quen thuộc với họ.
Họ cũng nghe được phong phanh những phong ba bão táp trong năm nay.
Sự hưng thịnh và suy tàn của một bông hoa cứ bày ra trước mặt họ.
Giang Nguyệt, nữ minh tinh thành tựu của Giang San.
Lúc này, Tiêu Kỳ Nhiên đi tới, thấy Giang Nguyệt không có biếu hiện gì thì chỉ khẽ gật đầu chào hỏi, sau đó vội vàng rời đi.
Hai người họ dường như chỉ mới biết nhau.
Trong lòng Giang Nguyệt câm thấy nhẹ nhõm, xen trong đó là một nỗi buồn khó tả.
Bây giờ là kết quả tốt nhất mà cô mong muốn.
Nhưng khi cô nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ liên lạc với người này nữa, những điểm giao thoa trong cuộc sống sẽ ngày càng ít đi, cuối cùng biến mất vào hư vô, như chưa hề có chuyện gì xảy ra, trong lòng cô vẫn cảm thấy nặng nề.
Sẽ ổn thôi, cô nghĩ.
Anh sẽ quên cô, cô cũng sẽ quên anh.
Không đợi lâu, người phụ trách Giang San đến gọi Giang Nguyệt đi thay trang phục để tiến hành quay phim, cô đứng dậy đi theo.
Thịnh Cảnh Tây vẫn ngồi trên sô pha, thấy Giang Nguyệt chuẩn bị rời đi thì vội vàng đi theo cô:
“Này, cô quên mất anh trai tốt của mình rồi đấy.”
Giang Nguyệt trợn trắng mắt: “Anh trai tốt của tôi ơi, tôi đi thay quần áo, phòng thay đồ nữ mà anh cũng muốn vào sao?”
Thịnh Cảnh Tây:”… Cứ coi như tôi chưa nói gì đi.”
Phòng khách chỉ còn lại một mình Thịnh Cảnh Tây, anh ta cảm thấy hơi buồn chán nên liền lấy điện thoại ra, bắt đầu đọc tin tức mới nhất của giới đua xe.
Một lát sau, anh liếc nhìn thấy ai đó đang đi đến đối diện mình.
“Thay đồ nhanh như vậy…” Thịnh Cảnh Tây ngẩng đầu, ánh mắt theo ống tay áo âu phục của người đàn ông đối diện, cuối cùng rơi vào trên gương mặt lạnh lùng và lãnh đạm của anh.
Ồ, không phải em gái tốt của anh ta.
Hai người nhìn nhau rồi im lặng một lúc.
“Hai người… ở bên nhau à?” Tiêu Kỳ Nhiên lên tiếng trước, giọng điệu giả vờ bình tĩnh.
“Hai người… ở bên nhau à?” Âm thanh của Tiêu Kỳ Nhiên trầm thấp, không thể nghe được cảm xúc thật sự của anh.
Thịnh Cảnh Tây tắt điện thoại rồi nhét vào túi, hạ chân xuống.
“Anh là ai?” Thịnh cảnh Tây khoanh tay, cố ý hỏi: “Nguyệt Nguyệt thân quen với anh lắm à?”
Nghe được anh ta xưng hô với Giang Nguyệt, Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại một chút, dùng ngữ điệu rất khách khí nói: “Tôi đang theo đuổi cô ấy nên muốn biết tình hình hiện tại của cô ấy.”
Vốn dĩThịnh cảnh Tây còn muốn trêu chọc anh, nhưng Tiêu Kỳ Nhiên lại quá nghiêm túc, anh ta không nhịn được nữa: “Anh bạn, nếu tôi nói ‘ở bên nhau’ thì có phải anh sẽ bỏ cuộc đúng không?”
Tiêu Kỳ Nhiên dừng một hơi thở.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!