Nghe có vẻ vô lý nhưng người đàn ông trước mặt không giống như một người biết đùa giỡn.
Thịnh Cảnh Tây thu hồi tư thái cà lơ phất phơ, nghiêm túc nói: “Anh bạn, thay vì xếp hàng với tôi ở đây, không bằng nghĩ xem làm thế nào đế xử lý người mẹ của anh đi.”
Những lời Tô Gia Lan nói với Giang Nguyệt lúc ấy Thịnh cảnh Tây nghe rất rõ.
Nếu đế Giang Nguyệt gọi anh một tiếng “anh”, vậy anh ta không đành lòng để em gái mình phải chịu uất ức:
“Cô ấy có thể không phải chịu bất cứ oan ức hay ủy khuất nào ở nhà họ Thịnh, nhưng ở nhà họ Tiêu có thể không?”
Thịnh Cảnh Tây đứng dậy, đi qua vỗ vỗ vai anh: “Tôi đi vệ sinh, anh bạn cứ từ từ tiếp thu.”
Giang Nguyệt thay quần áo xong, theo nhân viên đến studio.
Nhân viên giải thích với cô rằng vì sự việc trước đó nên Tiêu tổng đã
chuyển toàn bộ một tầng của tòa nhà thành studio, để sau này không xảy ra tranh chấp về việc thuê studio.
Giang Nguyệt đương nhiên nhớ rõ chuyện này.
Thật kỳ lạ, rõ ràng là chuyện mấy tháng trước nhưng cô lại cảm thấy đã rất xa xôi.
Dường như là chuyện của kiếp trước.
Hòm nay muốn chụp lại bộ ảnh trước đó, Giang Nguyệt trang điểm xong, mặc sườn xám màu xanh sẫm trong phim, đứng trước cửa sổ gỗ cổ kính, nửa khuôn mặt lộ ra ngoài cửa sổ, nửa khuôn mặt còn lại vẩn ở trong nhà.
Cò tựa người vào khung cửa số, không nhìn vào camera, cảm giác hoàn toàn thư giãn và lười biếng rất tự nhiên.
Ngoài cửa sổ là bối cảnh nhân tạo, đèn huỳnh quang mô phỏng ánh sáng mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, bao phủ khuôn mặt Giang Nguyệt, phủ một lớp vàng mỏng cho cô.
Cò khẽ chớp mắt, đưa tay che đi ánh sáng chói lóa, ánh nắng xuyên qua kẽ ngón tay, rơi xuống lông mi, toát lên câm giác vỡ vụn trên gương mặt cô.
Trong lòng nhiếp ảnh gia rung động, lập tức giơ máy ảnh lên chụp lại toàn bộ khung cảnh này.
Giống như là đang che khuất hào quang, lại giống như là đang bắt lấy hào quang.
Tuy rằng trong khoảng thời gian này Giang Nguyệt không làm nghệ sĩ, nhưng quá trình chụp ảnh của cô vẫn tròi chảy như xưa, nhiếp ảnh gia còn chưa thỏa mãn, giơ máy ảnh lên xem đi xem lại những bức ảnh đã chụp.
“Chính là như vậy!” Anh ta làm động tác “OK” với Giang Nguyệt, phất tay với mọi người: “Kết thúc công việc!”
Giang Nguyệt bước xuống cầu thang, cảm ơn những người xung quanh, hỏi nhiếp ánh gia có sắp xếp gì khác không.
“Không có, chỉ là công việc tiếp theo sẽ khiến tõi đau đầu thôi.”
Giang Nguyệt hỏi anh ta: “Là bản gốc chất lượng quá kém sao? Tôi vẩn có thế tiếp tục chụp.”
“Ngược lại, là mỗi một tấm đều quá tốt.” Nhiếp ảnh gia cười thở dài: “Tôi phải cấn thận lựa chọn những tấm nào có thế dùng đế quảng bá cho đoàn làm phim.”
Trở lại phòng thay đồ, Giang Nguyệt cởi quần áo, tháo chiếc trâm cài trên đầu, mái tóc dài buông xuống phía sau.
Trên tay không có dây buộc tóc nên cô chỉ có thế để tóc xõa.
Lớp trang điểm trên mặt hơi dày nên cô lấy vài miếng tẩy trang của chuyên gia trang điểm rồi lau từng chút lớp trang điểm trên mặt đi, sau đó thoa lại một lớp son như thường ngày.
So với tiểu thư quyến rũ dân quốc vừa rồi, bây giờ cô trông nhẹ nhàng hơn, giống như một bức tranh đơn giản và thanh nhã.
Trang điểm nhẹ nhàng luôn phù hợp.
Ra khỏi phòng thay đồ, Giang Nguyệt nhớtới Thịnh cảnh Tây vẫn đang đợi cô trong phòng họp.
Vì thế cô vội vàng bước tới mở cửa, Thịnh cảnh Tây không có ở bên trong.
Tiêu Kỳ Nhiên đang ngồi trên ghế sò pha, trước mặt đặt hai ly nước chưa uống.
Giang Nguyệt hơi ngạc nhiên: “Thịnh Cảnh Tây đâu?”
“Toilet.” Anh ngẩng đầu lên, tầm mắt nghiêng về phía cô: “Chụp xong chưa? Có mệt không?”
Giang Nguyệt không khỏi cảm thấy giọng nói của mình chậm lại: “Cũng may buổi chụp hình diễn ra thuận lợi.”
Chủ đề giữa hai người đột nhiên trở nên khan hiếm, không ai chủ động khơi gợi chủ đề, cả hai lại rơi vào im lặng.
Tiêu Kỳ Nhiên nhàn nhạt mở miệng: “Em có thế ngồi xuống chờ.”
Lúc này Giang Nguyệt mới ý thức được mình đứng ở cửa có chút lúng túng, vì thế ngồi đối diện anh.
Nhìn thấy mái tóc rối bù của Giang Nguyệt, Tiêu Kỳ Nhiên lấy một chiếc dây buộc tóc màu đen từ cố tay anh và đưa cho cô.
Nhìn chiếc dây buộc tóc, Giang Nguyệt có chút hoảng hốt.
“Là của em.” Tiêu Kỳ Nhiên trả lời rất ngắn gọn: “Em đánh rơi lúc ở bệnh viện.”
Lúc ấy anh tiện tay nhặt nó lên đeo vào cổ tay, sau đó rất ít khi tháo ra.
Hơi thở Giang Nguyệt trở nên căng thẳng, cô siết chặt sợi dây buộc tóc trong tay, một lúc sau cô mới ý thức được phải làm gì, cứng nhắc buộc tóc lại.
Hai người vẫn nhìn nhau không nói gì.
Giang Nguyệt suy nghĩ một chút rồi chủ động nói chuyện với anh: “Vết thương của anh đã lành chưa?”
“ừ, đã kết vảy rồi.”
Giang Nguyệt mím mòi dưới, lễ phép gật đầu: “Vậy thì tốt, cách đây không lâu tôi thấy tin tức anh không quản lý công việc của tập đoàn vì lý do sức khỏe, tòi còn tưởng nghiêm trọng.”
Tiêu Kỳ Nhiên liếc cô một cái, ngữ khí bình thản: “Nguyên nhân sức khỏe là giả, không quản lý công ty là thật.”
Giang Nguyệt theo bản năng ngẩng mặt lên: “Vì sao?”
“Bởi vì không cần thiết.” Giọng nói của anh rất ổn định:
“Dù có làm hay không thì cuộc sống của tôi cũng sẽ không thay đổi, thà làm một người nhàn rỗi, ít nhất sẽ dễ dàng hơn.”
Anh nói một cách bất cần, nhưng trong giọng điệu lại có sự cay đắng khó tả.
Số phận của anh không thể thay đổi được.
Hai người cũng không có trò chuyện quá lâu, Thịnh cảnh Tây từ toilet trở về, đẩy cửa ra nhìn thấy hai người họ, nhịn không được chọc một câu: “Là tôi tới không phải lúc rồi.”
Sự xuất hiện của Thịnh cảnh Tây đã phá vỡ cuộc đối thoại cứng ngắc của họ.
Giang Nguyệt lập tức đứng lên, bước nhanh về phía Thịnh cảnh Tây, thậm chí còn ân cần nắm lấy cánh tay anh ta, giọng nói ngọt ngào.
“Anh Cảnh Tây, chúng ta đi thôi.”