Tiêu Kỳ Nhiên nghiêm túc hỏi cô: “Em không muốn làm Ảnh Hậu sao?”
Những lời này mang theo thâm ý sâu xa.
Nhưng Giang Nguyệt không nghe ra, cô chỉ nở nụ cười: “Đương nhiên muốn rồi, nhưng trên đời này cũng không phải muốn cái gì là có thể đạt được cái đó.”
Cô vui vẻ nói tiếp: “Nữ diễn viên xuất sắc năm nào cũng có, không chắc tôi có thể địch lại với bọn họ. Dù sao thì tôi đã hài lòng với bộ phim này rồi.”
Nếu Ứng Thừa Kỳ có thể thắng giải sau khi bộ phim công chiếu, vậy thì đó là một chuyện không thể tuyệt vời hơn. Về phần bản thân mình có thể nhận được giải thưởng hay không, Giang Nguyệt cũng không có quá nhiều hy vọng.
“Nếu như có thể trở thành Ảnh Hậu, em muốn làm gì nhất?” Tiêu Kỳ Nhiên quay sang hỏi cô.
Cô chớp mắt, suy nghĩ nghiêm túc trước khi trả lời: “Những gì muốn làm nhất... Có lẽ không còn khao khát nào cả, tôi đã hài lòng với cuộc sống hiện tại rồi.”
Giang Nguyệt rất nhanh đã trả lời lại, gần như không do dự gì.
Tiêu Kỳ Nhiên Nhắm mắt lại.
Cô ấy đã quên mất rồi!
Trong ngực anh tự nhiên nhói lên như bị một cây kim châm vào, nỗi đau từng chút từng chút lan ra toàn cơ thể.
Sau đó chủ đề không đi sâu hơn nữa, tất cả chỉ là những câu đối thoại không thể đơn giản hơn.
Thật kỳ quái, rõ ràng nhà họ Tiêu ở rất xa, nhưng thời gian lại trôi qua nhanh như vậy, chớp mắt đã đến khách sạn Giang Nguyệt ở.
Truyện được đăng tại ứn g dụ ng R eadMe hoặc WeRe a d.
Bánh xe cuối cùng cũng dừng lại, Tiêu Kỳ Nhiên bảo tài xế giảm nhiệt độ trong xe, để tránh chênh lệch nhiệt độ trong xe và bên ngoài quá lớn lại khiến Giang Nguyệt bị cảm lạnh.
Giang Nguyệt chỉnh lại cổ áo, giơ tay sửa sang lại mái tóc: “Cám ơn anh đã đưa tôi trở về.”
Lời cảm ơn của cô vô cùng khách sáo, giống như hai người có quen biết với nhau nhưng không quá thân thiết.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm vào cô, rất lâu mới chậm rãi nói: “Gần đây tôi đã bỏ hút thuốc.”
Một câu nói không rõ ràng của anh khiến Giang Nguyệt không kịp phản ứng: “... Điều đó rất tốt cho sức khỏe của anh.”
“Chuyện lúc trước, em hãy quên tất cả đi.” Anh nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói nặng nề: “Coi như tất cả chưa từng xảy ra.”
Mọi yêu thương, hận thù, oán hận trong quá khứ đều thấm đẫm nụ cười và nước mắt.
Giang Nguyệt đột nhiên cảm thấy trong lòng mình trống rỗng, mờ mịt nhìn anh: “Có ý gì?”
“Từ bây giờ trở đi, tất cả đều trở về con số không.” Tiêu Kỳ Nhiên chậm rãi mở miệng:
“Tôi không có mang theo bất ký cảm xúc gì khác, chỉ muốn hỏi em một chuyện.”
“Anh hỏi đi.”
Giống như đã suy nghĩ rất lâu, Tiêu Kỳ Nhiên mới mở miệng, giọng nói của anh đều xen lẫn hoảng loạn không dễ phát hiện:
“Em thích anh ta sao?”
Giang Nguyệt khựng lại một chút.
“Ý anh là Thịnh Cảnh Tây?” Giang Nguyệt rất nhanh điều chỉnh trạng thái, mỉm cười:
“Cũng có thể, anh ấy rất đẹp trai, trong nhà cũng có tiền, hơn nữa quan hệ của tôi và chú Thịnh cũng rất tốt, nếu...”
“Em thích anh ta?” Tiêu Kỳ Nhiên lặp lại một lần nữa, trên mặt anh như phủ một tầng sương mờ:
“Tôi chỉ muốn nghe đáp án từ miệng em, Giang Nguyệt.”
Lúc Tiêu Kỳ Nhiên đặt câu hỏi, biểu cảm trên mặt anh rất thờ ơ, nhưng trên thực tế trái tim đang đau đớn mà quặn lại, giống như người đang chờ bị xử lăng trì.
Sau lưng Giang Nguyệt đều lấm tấm mồ hôi lạnh.
Thật ra cô biết nên trả lời như thế nào, cô cũng có thể cảm giác được vấn đề này đối với anh không tầm thường, chỉ cần nói một câu “Thích”, anh sẽ lập tức lựa chọn thành toàn cho cô, sẽ không bao giờ dây dưa nữa.
Đó cũng là kết quả mà Giang Nguyệt muốn.
Thế nhưng giờ khắc này, môi cô giống như bị keo dính lại, một chữ kia làm thế nào cũng không thể phát ra được: “Thí...”
Giang Nguyệt còn chưa kịp nói hết, trong nháy mắt đã bị anh nắm lấy cổ tay, cả người đã bị kéo vào trong ngực.
Bỗng nhiên khoảng cách sát gần hơn, Giang Nguyệt có thể cảm giác được hơi thở lạnh trên người đối phương.
Rõ ràng trong xe rất ấm áp, nhưng lòng bàn tay của Tiêu Kỳ Nhiên lại lạnh lẽo như vậy.