Năm đó mẹ đã không hề nói dối, người em gái mà hắn chờ đợi bấy lâu nay cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt hắn.
Loại cảm giác xuất thần này khiến cho người vốn bất cần như Thịnh Cảnh Tây không thể kìm nén được cảm xúc.
Từ bây giờ trở đi, cuối cùng cũng có người để cho hắn bảo vệ.
Nhìn thấy Thịnh Cảnh Tây vội vã chạy trốn, Giang Nguyệt không khỏi bật cười trong giây lát.
Thịnh Sóc Thành ấn khóe mắt ướt át, bất lực cười, bộ dáng hận rèn sắt không thành thép:
Advertisement
“Thằng nhóc Cảnh Tây từ nhỏ đã như vậy, nhìn như suốt ngày không quan tâm đến bất cứ điều gì nhưng thực ra trong lòng rất mềm yếu, hy vọng con không ghét nó. "
Giang Nguyệt gật đầu, sương mù dâng lên trong mắt, cô mỉm cười: "Con sẽ không."
Mái tóc đen của Thịnh Sóc Thành đã hoa râm, khuôn mặt vẫn sâu thẳm và nghiêm nghị như trước, nhưng đôi mắt lại hiền lành hơn nhiều.
Đó là cách một người cha nhìn con gái mình.
Advertisement
Nhìn lại “mối quan hệ gia đình” trong quá khứ của mình, Giang Nguyệt chỉ cảm thấy nó giống một giấc mộng thật viển vông.
Chu Ninh Vân suốt ngày cằn nhằn phàn nàn, cha Giang mỗi ngày đều uống rượu chơi bài.
Chưa kể đến em trai Giang Dự từ khi còn học trung học đã trốn học mỗi ngày, đi theo đám lưu manh xã hội đen.
Điều duy nhất không thay đổi là cô chưa bao giờ được đối xử tốt.
Luôn bị coi thường, bị sai khiến, không bao giờ được những người gọi là “người thân” yêu thương.
Giang Nguyệt đương nhiên nghĩ đến việc thoát khỏi ngôi nhà đó. Nhưng cô bị ràng buộc bởi cái gọi là “tình cảm gia đình”, nghĩ mình không thể lạnh lùng và vô tâm như vậy.
Hóa ra đó hoàn toàn không phải là nhà của cô, cũng không phải là cuộc sống của cô.
Cuộc sống của cô nên đầy đủ, ấm áp, tràn đầy niềm vui và hạnh phúc.
Cuộc sống vốn phải thuộc về cô…
…
Thịnh Cảnh Tây bước ra khỏi nhà vệ sinh, trên mặt vẫn nở nụ cười tươi, nhưng đôi mắt lại hơi đỏ.
Hắn vừa đi tới, Giang Nguyệt liền gọi: "Anh trai."
Thịnh Cảnh Tây: "... Đừng gọi nữa, nếu em gọi như vậy anh sẽ khóc tiếp mất."
Giang Nguyệt cố ý trêu chọc hắn, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, không khỏi bật cười.
Kiều Cẩn Nhuận lúc này cũng vội vàng đến, đưa túi hồ sơ trong tay cho Thịnh Sóc Thành:
"Thịnh tổng, đây là hồ sơ liên quan về việc vợ của ngài khi ở bệnh viện phố Hỷ Lạc."
Thịnh Sóc Thành gật đầu, nhận lấy túi tài liệu: "Cám ơn."
Lúc này, Kiều Cẩn Nhuận quay đầu lại, nhìn vào mắt Giang Nguyệt, nhẹ giọng nói:
"Hóa ra chúng ta quen biết nhau từ nhỏ."
Giang Nguyệt nhìn Kiều Cẩn Nhuận, một lát mới lên tiếng: "... Xin lỗi Bác sĩ Kiều, tôi không nhớ gì cả.”
Tuổi thơ của cô thật bi thảm, cô thực sự không có nhiều ký ức.
Kiều Cẩn Nhuận cũng không để ý, chỉ cười nói: “Không sao đâu, chỉ cần tôi nhớ cô là được.”
Cô gái nhỏ trong lòng anh giờ đây cuối cùng đã được đoàn tụ với gia đình của mình.
Mặc dù cô không còn nhớ anh nữa, nhưng cô sẽ được hạnh phúc, bắt đầu từ bây giờ.
Điều này khiến anh ta cảm thấy quý giá.
Ở góc cuối hành lang bệnh viện, có hai cái bóng in trên sàn.
Tiết An lén lút thò đầu ra, một lúc sau mới lặng lẽ rút lại, quay đầu nhìn người đàn ông đang đứng bên cửa sổ hút thuốc.
Anh mặc bộ vest màu xám nhạt, áo sơ mi hơi nhăn nheo vì chạy vội, nhưng anh cũng không quan tâm, thậm chí không thèm quay đầu lại.
Tiết An thấp giọng hỏi: "Tiêu tổng, anh có muốn tới nói mấy câu không?"
Tiêu Kỳ Nhiên rũ mắt xuống, tia lửa giữa các ngón tay càng ngày càng gần, gần như đốt cháy ngón tay anh.